VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Kết bạn?
Nam Mẫn nhếch môi, giơ tay lên kê đầu: “Ừm… Để tôi tính xem.

Cậu ấm nhà họ Phó năm nay hai mươi bảy tuổi, là đứa con nhỏ nhất của ông cụ nhà họ Phó, có một phần tư huyết thống người Digan.

Những đứa con nhà họ Phó đều trưởng thành trong sự huấn luyện khắc nghiệt, chỉ có cậu ấm nhà họ Phó là được cưng như trứng từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đã được ông Phó dẫn theo bên cạnh, lời nói và hành động đều rất chuẩn mực.

Năm chín tuổi, anh từng bị bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng, ông cụ Phó dồn hết toàn bộ thế lực gia tộc để cứu anh, bản thân anh bình yên vô sự trở về.

Sau đó, bảy người anh trai lớn hơn người chết kẻ bị thương rồi bỏ trốn”.
Phó Vực vẫn bình tĩnh, nhếch miệng cười nói: “Cô lên mạng tìm kiếm thông tin về tôi rồi đấy hả? Thế xem ra cô vẫn có chút hứng thú với tôi đấy nhỉ”.
Anh ta nói xong bèn lại gần Nam Mẫn, cô tiếp tục nói: “Năm mười sáu tuổi anh đã phá thân trai, cùng với một cô gái da trắng lớn hơn mình năm tuổi.


Mười bảy, mười tám tuổi đã cặp với nhiều chị gái lớn hơn mình, mười tám tuổi làm lễ trưởng thành, anh lại chơi trò bươm bướm bay, sau đó nổi tiếng là “Phó Hoa Hoa”, chia đều mỗi tháng một người, thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo.

Mới từng đó tuổi mà bạn gái từng quen đã lên đến hàng trăm, đúng là thân chinh bách chiến.

Tôi ấy hả, là con mồi thứ mấy của anh vậy?”
“Phó Hoa Hoa, đó là tên thân mật cô đặt cho tôi đấy hả?”, Phó Vực làm như không hiểu sự mỉa mai trong lời cô, ngước cằm cười nói: “Tôi rất thích”.
Nam Mẫn nhìn dáng vẻ lẳng lơ của Phó Vực, thật sự không thể hiểu nổi tại sao con người như anh ta lại có thể trở thành em anh thân thiết với Dụ Lâm Hải, người cợt nhả lông bông, kẻ thì cấm dục, chẳng lẽ tình hữu nghị của bọn đàn ông hình thành bởi sự bù trừ như thế à?
“Xem ra anh không hiểu tiếng người rồi, tôi sẽ nói rõ luôn, tôi không có hứng thú gì với anh cả”.
Nam Mẫn gợi ý cho anh ta: “Đã là một dân chơi không sợ mưa rơi thì anh nên tìm cô gái nào đó muốn thử cái trò tình ái của mình ấy, ví như cô nàng Trác Huyên ấy, hợp thành một đôi, có thể ôm hết cả lưới cá, vui vẻ”.
“Ấy, tôi khác với Trác Huyên nhé.

Tuy là tôi lăng nhăng, nhưng tôi không có lạm dụng tình dục”, Phó Vực cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Nam Mẫn cười khẽ: “Kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà, đừng có ở đây cười người khác, tưởng tôi đang khen anh đấy hả”.
Phó Vực vẫn thoải mái vô tư không hề hấn gì: “Đúng là lịch sử tình trường của tôi có hơi phong phú, nhưng dù có đa tình cách mấy cũng sẽ có ngày quay đầu mà.

Trước kia tôi không chịu thay đổi là vì không tìm được người thật sự thích hợp với mình, đến khi cô xuất hiện thì tôi biết mình kéo lưới lên được rồi”.
“Anh nói những lời đó với tất cả các cô gái đúng không.

Tiếc quá cậu ấm nhà họ Phó, tôi là người từng trải qua một cuộc hôn nhân, không phải là một kẻ ngây thơ ngu ngốc nữa”.
“Ly hôn thì có làm sao, tôi lại chẳng quan tâm”.
Phó Vực làm ra vẻ thoải mái phóng khoáng, bao dung như biển cả bao la rộng lớn mà: “Ai cũng có quá khứ cả mà? Huống chi cô kết hôn với Lâm Hải ba năm, chắc số lần làm này làm kia cũng ít ỏi chẳng có mấy nhỉ”.
Nam Mẫn không thể hiểu nổi: “Làm này làm kia gì?”

Phó Vực kinh ngạc nhìn cô, sau đó giơ hai tay lên vỗ “bộp bộp bộp” ba cái.
Nam Mẫn: “…”
Hay rồi, chẳng những không thể đuổi kịp tốc độ xe, mà còn bị ném ở tít đằng sau.
Cô cả nhà họ Nam thẹn quá hóa giận, không hề khách sáo đạp cho Phó Vực một cái.
Cú đá không chỉ tấn công vào đùi Phó Vực mà còn đá thẳng vào tim anh ta, anh ta cười ha hả: “Không ngờ nha, ghê thật, cô cả nhà họ Nam vẫn còn là cô gái trong trắng.

Lâm Hải cũng quá đáng thật, cho người ta nhìn heo chạy, lại không cho ăn thịt heo”.
Đoạn đối thoại không mấy lành mạnh, chẳng những là Nam Mẫn mà hai trợ lý cũng không thể nghe nổi nữa, muốn đuổi anh ta xuống thật nhanh!
Phó Vực thấy đủ rồi bèn dừng lại, nhìn Nam Mẫn trừng mắt nhìn mình đầy hung hăng, cùng với hai tai đỏ bừng, trông thế nào cũng thấy đáng yêu, anh ta có cảm giác như vừa tìm thấy bảo bối hiếm có khó tìm, trong lòng thầm thăm hỏi Dụ Lâm Hải.
Lâm Hải à, cả bàn sơn hào hải vị thế này mà cậu lại không biết tận hưởng, đúng là tức chết người mà.
Nếu đã thế, thì thằng bạn này không khách sáo ha.
*
Rời khỏi nhà chính, Dụ Lâm Hải về dinh thự nhà họ Dụ.
Trong dinh thự vẫn còn dán đầy chữ hỉ đỏ rực, cực kỳ chói mắt, Dụ Lâm Hải bảo quản gia dẫn người hầu đi xé xuống hết, tất cả mọi thứ trở về bình thường.
Trong điện thoại là rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi của Trác Huyên, Dụ Lâm Hải hoàn toàn phớt lờ, trực tiếp khóa máy.
Anh cởi áo vest ra khoác lên cánh tay, đi về phía phòng sách, bước chân chợt dừng lại, mở phòng ngủ chính ra, mùi hương hoa hồng đã dần trở nên phai nhạt từ khi người con gái ấy đi, chỉ còn chút hương thoang thoảng.

Con dấu hoa hồng vẫn còn đặt trên tủ đầu giường, anh cầm lên, vuốt ve hoa hồng trên bạch ngọc, phát hiện màu đỏ dưới đáy đã thấm vào khá nhiều, bốn chữ “Dụ Lâm Hải ấn” được khắc rất đặc biệt, là nét thư pháp từng khắc trên bia đá thời Ngụy.
Anh cầm lấy tấm danh tiếp Nam Mẫn để lại cho mình, chữ viết trên đó cùng với chữ trên con dấu giống nhau như đúc, chẳng lẽ chữ trên con dấu cũng do cô tự tay khắc?
Cô học điêu khắc ở đâu cơ chứ?
Dụ Lâm Hải thầm lắc đầu, nghĩ có lẽ Nam Mẫn tìm một người khắc theo nét chữ của mình, nhưng có thể thấy cô đặt nhiều tâm ý của mình vào món quà này.
Anh cất con dấu và danh thiếp đi, đến phòng mình, mở tủ quần áo ra lấy đồ, bên trong có một cái hộp quà chất đầy những thứ có lớn có nhỏ, anh bỗng nhiên nhớ ra hình như đây đều là những món quà mấy năm nay Nam Mẫn lần lượt tặng cho mình.
Ngoại trừ Tết Âm lịch, anh chẳng có khái niệm gì về những ngày lễ, nhưng vợ của Nam Mẫn lại có rất nhiều kiến thức về khoản này.
Lễ tình nhân Thất Tịch, Valentine trắng, kỷ niệm một năm kết hôn, và cả sinh nhật, anh luôn nhận được quà từ cô, ban đầu là gặp mặt tặng cho anh, sau đó khi anh ném món quà ấy sang một bên không thèm để ý, thì cô dần chuyển quà cho Hà Chiếu, hoặc là trực tiếp bỏ vào tủ quần áo.
Quà cũng không lớn, thỉnh thoảng là một cái cà vạt, cũng có lúc là cây bút máy, hoặc là khuy áo, nhưng anh lại chưa từng tặng cho cô món gì.
Kẻ làm chồng như anh đúng là không đáng mặt làm chồng người ta tí nào.
Dụ Lâm Hải thay quần áo ở nhà, đi tới phòng sách bắt đầu làm việc, anh mở máy tính lên, ánh mắt đảo qua những hàng chữ trong email, nhưng lại không đọc được gì cả.
Anh phiền não khép máy tính lại, châm một điếu thuốc, hút được hai hơi thì dập tắt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi