Chương 368
Cô vừa ra thì cả quầy bừng sáng, thu hút không ít ánh mắt, bầu không khí vốn náo nhiệt ồn ào bỗng trở nên càng sôi nổi.
Cũng không trách được Nam Mẫn, cô muốn nhạt nhòa, nhưng bất lực, khí chất không cho phép.
Sau khi tan làm, Nam Mẫn từ công ty đến thẳng đây, vẫn chưa tẩy trang, bóng mắt màu hồng nhạt, mái tóc hoa hồng đỏ, đôi môi đỏ, đúng khí chất ngự tỷ, tinh tế và rạng rỡ.
Hôm nay cô cũng mặc trang phục thiên về phong cách thoải mái, một chiếc áo ba lỗ bó sát không tay màu đỏ, kết hợp quần ống loe dài màu xanh thẫm, chân đi đôi giày cao gót màu đen bình thường.
Nhưng cũng không làm cô nhạt nhòa, thân hình cô quá xuất sắc, vòng eo con kiến, làm nổi bật lên khuôn ngực cao và đôi mông cong, hai cánh tay trắng đến trong suốt, đầy sức hút.
“Ôi mẹ ơi, cô gái này là nhân viên phục vụ ư? Đẹp quá đấy”.
“Sao có thể là nhân viên phục vụ, cậu từng thấy nhân viên phục vụ nào đẹp như thế chưa? Hơn nữa, cậu xem khí chất kia, cao quý, quý phái, như thiên kim tiểu thư nhà giàu, tôi đoán cô ấy hoặc là bà chủ nhà hàng, hoặc là con gái của ông chủ”.
“Tôi ngưỡng mộ thân hình này quá, hoàn hảo! Vừa cao vừa gày, hơn nữa còn rất cân đối hài hòa, thấy không? Không phải kiểu gầy khô, cậu xem đường nét bờ vai và đường nét cánh tay người ta kìa, đúng là hoàn hảo!”
Các cô gái đều khen không ngớt, còn đám đàn ông thì cứ nhìn chằm chằm Nam Mẫn, nhìn rớt cả con mắt.
Đinh Danh Dương vén rèm, bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ giật mình.
“Trời ơi, lại còn chụp ảnh nữa?”
Tư Triệt đang bận quay vòng vòng, cho ra món đầu sư tử bột cua, trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta ấn chuông thông báo lên món, lau tay, thò đầu ra ngoài thuận theo thế tay của sư phụ, thì thấy khách trong nhà hàng vừa ăn, tay còn vừa cầm điện thoại chụp Nam Mẫn một cách quang minh chính đại.
Không những vậy, phía trước quầy lễ tân còn có một đám đàn ông vây quanh, bình phẩm đánh giá, cười đùa cợt nhả với Nam Mẫn, chỉ thiếu điều trực tiếp lôi lôi kéo kéo.
Tư Triết cau chặt đôi lông mày.
Họ làm gì vậy? Xem khỉ trong vườn thú hả?
Cậu ta trực tiếp đi từ phòng bếp ra, cất bước dài, đẩy đám đông, chen vào quầy lễ tân, dưới con mắt của tất cả mọi người, cầm tay của Nam Mẫn đưa cô đi.
Nam Mẫn ngạc nhiên nhìn sau gáy của Tư Triết, lại cúi đầu nhìn cậu ta dắt tay của mình.
“…”
Mọi người đều thộn mặt nhìn, cả hội trường huyên náo bỗng tĩnh lặng năm giây, đợi đến khi Tư Triết đưa Nam Mẫn vào phòng bếp, biến mất trong ánh mắt, “òa” một tiếng.
Bên ngoài lập tức bùng nổ ầm ĩ.
“Ôi trời ơi, tôi vừa nhìn thấy gì thế này?”
“Soái ca mặc trang phục đầu bếp màu trắng vừa nãy là người mẫu ư? Tôi muốn có toàn bộ thông tin của anh ta!”