Chương 392
Nam Mẫn đích thân tắm cho ngựa ở trong sân, đặt cho nó cái tên “Tiểu Bạch”, tắm rửa nó sạch sẽ rồi bảo ông K dắt đi chăm sóc thật tốt.
Hoàng hôn ngả về phía tây, đoán chắc các anh cũng sắp đến rồi, Nam Mẫn chuẩn bị thu dọn để ra ngoài.
Phó Vực bám theo sau lưng cô như sâu: “Nghe nói hôm nay em chuẩn bị tiệc sinh nhật ở nhà hàng Thực Vị hả? Tôi có thể tham gia không?”
“Không thể”.
Nam Mẫn ngay cả từ chối khéo cũng không có, mà từ chối rất thẳng thừng.
Phó Vực lại một lần nữa bị thương: “Tại sao không thể?”
Nam Mẫn vẫn còn tốt tính trả lời anh ta, mặc dù trong lời nói không có một chút nhiệt độ: “Bởi vì là tiệc gia đình, anh đi không thích hợp”.
“Chính bởi vì là tiệc gia đình, cho nên tôi mới muốn đi chứ”.
Phó Vực không hề coi mình là người ngoài, anh ta đi hai bước đến trước mặt Nam Mẫn, đối diện với cô đang đi lùi lại, anh ta không ngừng lải nhải: “Dù sao bây giờ tôi cũng là một thành viên trong lốp dự phòng của em, vừa hay gặp các anh trai kia, để xem tôi có tư cách lên chức hay không”.
Nam Mẫn dừng chân, lạnh lùng liếc Phó Vực,
“Sao anh có thể nói một cách hồn nhiên mấy câu không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Phó Vực khoanh tay chẳng hề để ý: “Da mặt tôi dày, không sao”.
Giọng nói Nam Mẫn lạnh buốt: “Da mặt anh dày là việc của anh, nhưng bớt dát vàng trên mặt mình đi, làm lốp dự phòng của tôi hả? Anh vẫn chưa đủ tư cách”.
Cô lạnh lùng đẩy anh ta: “Tránh ra!”
Phó Vực không tới Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định: “Tôi nói thật mà, em bảo các anh gặp tôi chút đi, nói không chừng bọn họ rất thích tôi đấy. Gả em cho tôi, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng”.
Nam Mẫn cười lạnh: “Anh qua cửa của anh hai tôi trước rồi hẵng nói nhé”.
Sau đó để lại một bóng lưng lạnh nhạt, không chút lưu luyến đi vào cửa.
Phó Vực bị ông K chặn cửa, nhớ đến Quyền Dạ Khiên đó, tự tin tràn đầy trong lòng lập tức giảm bớt hơn nữa. Quả đúng như vậy, anh ta muốn theo đuổi Nam Mẫn, cửa của Quyền Dạ Khiên kia thì khó qua.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa anh ta có hy vọng lớn hơn Dụ Lâm Hải.
Lão Dụ kia thì đã thật sự bị treo ở danh sách đen rồi, tội nhân đóng đinh để sỉ nhục trên cột, chắc một chút xíu hy vọng cũng không có.
Cũng không biết bây giờ anh chạy đâu rồi, có biết hôm nay là sinh nhật Nam Mẫn không.
Thân là tình địch, anh ta sẽ không mật báo tin tức cho anh đâu.
…
Dụ Lâm Hải vừa xuống máy bay, anh lên xe đi thẳng về phía cầu Nam ngõ cổ.