VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Anh ta cố nén cười, chia sẻ kinh nghiệm cho người anh em tốt của mình: “Theo đuổi con gái nhà người ta như vậy không được đâu, huống chi còn là vợ cũ.

Cậu từ bỏ người ta, bây giờ lại tới nói một câu “tôi đến rồi” rồi muốn người ta yêu thương nhung nhớ mình hả? Cậu tưởng Nam Mẫn là loại con gái không có tí khí chất nào, trong đầu chỉ có mỗi tình yêu thôi chắc?”
Dụ Lâm Hải nhíu mày, anh thật sự không có kinh nghiệm theo đuổi ai, cũng cảm thấy Phó Vực nói có lý, không ngại học hỏi thêm: “Thế thì phải theo đuổi thế nào?”
Thái độ nghiêm túc của anh khiến Phó Vực sửng sốt: “Cậu nghiêm túc hả?”
Phó Vực đưa tay sờ trán Dụ Lâm Hải: “Đâu có sốt đâu, sao tự nhiên lại nói mấy lời mê sảng thế này?”
Mặt Dụ Lâm Hải tối sầm, hất tay anh ta: “Cút!”
Phó Vực khoanh tay quan sát Dụ Lâm Hải, “chậc chậc” lắc đầu: “Người anh em à, không phải tôi muốn nói gì cậu, nhưng cậu chưa nghe câu ngựa tốt không nhai lại cỏ hả? Chuyện vô nghĩa nhất trên đời này chính là vấn vương người cũ đấy, khi yêu thì cứ thoải mái yêu, lúc chia tay thì cắt cho đứt hẳn, đừng diễn cái kịch bản gương vỡ lại lành đó làm gì, dù nó có lành thì những vết nứt kia cũng không thể hàn gắn được.

Hơn nữa, cậu tự hỏi lòng mình xem bây giờ cậu muốn theo đuổi Nam Mẫn là vì thật lòng yêu người ta, hay chỉ không quen với sự biến mất của cô ấy?”
Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, mất nửa ngày mới nói: “Tôi chỉ cần một đáp án mà thôi”.

“Đáp án gì?”, Phó Vực hỏi.


Dụ Lâm Hải không trả lời anh ta, mà sải đôi chân dài đi về phía Nam Mẫn.

Phó Vực nhìn theo, không nhịn được lắc đầu, cảm thấy người anh em này cũng chưa đau khổ trên tình trường nhiều, đến lúc nên trải nghiệm rồi.

Nam Mẫn ra sau sân khấu, con tim không thể bình tĩnh lại được.

Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, hận bản thân mình không có tiền đồ, rõ ràng đã nói sẽ dứt hết mọi tình cảm với anh, nhưng tại sao anh vừa xuất hiện thì lòng cô lại rối bời.

Đừng sợ, đừng sợ.

Nam Mẫn cố gắng khiến mình bình tĩnh hơn, nhớ lại vách tường mà cô đã lao đầu vào trong suốt ba năm bên Dụ Lâm Hải, những giọt nước mắt từng rơi, những đau khổ từng chịu, cô lại cười tự giễu: Anh đến, nhưng không phải vì thích cô nên mới đến.

Vậy nên anh có đến đây hay không, cũng đâu có gì quan trọng?
Hậu trường đang bận tối mặt tối mũi, nhân viên công tác đang cố gắng bê bàn trưng bày ra ngoài, khi đi ngang qua Nam Mẫn thì một nhân viên đột nhiên hụt tay, bàn trưng bàn không vững, đổ về phía Nam Mẫn.

Tim Nam Mẫn chợt lệch mất một nhịp, không phản ứng kịp, đang định né thì bên tai đã nghe thấy tiếng “cẩn thận”, sau đó cả người cô lọt vào một vòng tay lớn, nằm gọn trong lồng ngực vững chãi của một người.

Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, thế nhưng không phải Nam Mẫn không thể tránh được.

Mà là do cô chưa kịp tránh đã bị một cánh tay kéo đi rồi, cả người đổ nhào về một phía, mũi đập vào lồng ngực cứng cáp, vừa đau vừa xót, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.

Dụ Lâm Hải rất mạnh, trong tình huống cấp bách anh không kịp khống chế sức mạnh của mình, ghì chặt Nam Mẫn vào lòng khiến nửa mặt cô kề sát vào tim anh, nghe thấy tiếng tim vang vọng bên tai… Bịch! Bịch! Bịch!
Cảm giác này thật xa lạ.

Nam Mẫn bỗng nhiên trở nên ngơ ngác.


Cô gả cho người đàn ông này ba năm, anh chưa từng chủ động chạm vào cô, tiếp xúc thân mật như ngày hôm nay có lẽ là lần đầu tiên từ khi quen biết anh.

Nam Mẫn từng tưởng tượng đến một ngày được Dụ Lâm Hải ôm vào lòng, không biết sẽ là cảm giác thế nào, cô nghĩ nó sẽ ngọt ngào lắm, nhưng không ngờ lại là chua xót, cô tưởng ngực anh sẽ mềm mại, nào ngờ lại vô cùng cứng rắn!
Anh đến phòng gym để tập tạ đấy à? Sao cơ ngực lại cứng đến thế!
Nam Mẫn sờ cái mũi đáng thương của mình, cũng may là hàng thật có thể chịu được va đập, nếu không chắc bây giờ đã phải đi sửa lại mũi rồi.

“Xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”, nhân viên công tác thấy mình suýt làm người ta bị thương thì sợ chết khiếp, luôn miệng xin lỗi.

Đọc truyện tại TruyenApp.

Online
Dụ Lâm Hải nghiêm túc nói: “Sau này làm việc cẩn thận một chút”.

Tuy là nhân viên công tác không biết người đó là ai, nhưng trông thấy cách ăn mặc và khí chất từ người anh đã biết ngay là người đã quen ra lệnh, là nhân vật không thể đắc tội nổi thì liên tục gật đầu đồng ý, rồi đi ra chỗ khác.

Nam Mẫn cố gắng chịu đựng đau đớn ở mũi, chờ nhân viên công tác đi rồi, hậu trường chỉ còn lại hai người thì bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.


Hai người lẳng lặng đứng đó, vẫn duy trì tư thế cũ, sau đó ngượng ngùng phát hiện…
Cơ thể họ đang dán sát rất vào nhau.

Cơ thể đàn ông cứng cáp, phụ nữ thì mềm mại dán chặt vào nhau, mùi linh sam và hoa hồng hòa vào làm một, cảm giác đó… Nguy hiểm đến trí mạng!
Một luồng điện như chạy từ bàn chân lên thẳng trên đỉnh đầu, phản ứng của cơ thể hai người đều là cứng đờ, sau đó nhanh chóng tách ra như bị điện giật!
Nam Mẫn ôm ngực mình theo bản năng, Dụ Lâm Hải cũng rụt đầu ngón tay lại, vành tai hai người đều đỏ ửng.

Hình như bầu không khí lại trở nên gượng gạo hơn một chút.

Nam Mẫn lặng lẽ nhắm mắt lại, suy nghĩ xem mình có nên tìm lại sân nhà, cho tên vừa mới dê xồm mình một cái tát hay không.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi