Chương 440
Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ha m muốn sống còn của Cố Hoành lập tức login, nhanh chóng sửa miệng: “Tôi nói sai rồi, là giấy không thể gói được lửa”.
Sắc mặt Nam Mẫn không hề tốt lên một tí nào, tiếp tục đi tới.
Cố Hoành gãi đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Trước đó cô từng tặng cho tổng giám đốc Dụ con dấu mà, dù sao anh ấy cũng không ngốc, chỉ cần nhìn thấy những tác phẩm của cô, sau đó tìm hiểu ngọn nguồn thì cũng sẽ đoán được thôi”.
Không chỉ là con dấu, trước kia cô từng tặng cho anh rất nhiều quà.
Nam Mẫn nghĩ nghĩ, người ta hẹn hò xong chia tay thường trả lại những món quà được tặng, phân chia hết sức rạch ròi dứt khoát, mà sao Dụ Lâm Hải đã ly hôn với cô rồi vẫn không chịu trả lại những món quà cô từng tặng cho anh vậy?
Chết tiệt, gã đàn ông chết tiệt.
Tập đoàn Nam Thị có rất nhiều sản nghiệp trải rộng, hầu như các thành phố lớn đều có chi nhánh của họ, thành phố Thanh cũng có, trên cơ bản đều là những thứ mà Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc không thể với tay đến, nên không hề bị họ ảnh hưởng, vẫn phát triển hết sức vững vàng, thành tích không ngừng tăng cao.
Ba năm trôi qua, rất nhiều người nghĩ rằng Nam Mẫn đã chết.
Thật ra ba năm ở thành phố Bắc, ngoài việc chăm sóc Dụ Lâm Hải, ngoan ngoãn ở nhà làm cô vợ nhỏ, thì thời gian còn lại cô không hể buông lỏng việc quản lý và kinh doanh tập đoàn Nam Thị.
Báo cáo quý của tập đoàn và công ty con được gửi vào hộp thư của cô cực kỳ đúng giờ, những thứ gửi cho nhóm Nam Ninh Bách đều là giả, dù sao bọn họ cũng không xem, thế nên người bên ngoài luôn nghĩ rằng tập đoàn Nam Thị sắp sụp đổ rồi, lại không biết nó đang phát triển cực kỳ vững vàng, nếu không nó đã chẳng thể hồi phục nhanh như thế.
Người ta thường nói chiến đấu giành lấy giang sơn thì dễ, nhưng giữ được nó lại rất khó, trên thực tế, vợ chồng Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân thành lập ra một đế quốc thương nghiệp khổng lồ và vững chắc, với thủ đoạn và năng lực của Nam Mẫn, chỉ cần không ngu ngốc vô dụng như Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc thì tuyệt đối sẽ không ngã.
Xế chiều đảo qua công ty con một chuyến, tối đến lại ăn một bữa cơm với ban giám đốc và quản lý cấp cao của công ty con, xã giao một phen, khi về đến khách sạn thì đã rất trễ rồi.
Buổi tối Nam Mẫn đã uống không ít rượu gạo đặc sản ở đây, cảm nhận được vị thơm ngon trong lành, cô lại tham uống nên mặt đỏ rần lên.
Khi xuống xe bị gió lạnh trên núi thổi xuống, lập tức say bí tỉ.
Cố Hoành đỡ Nam Mẫn lảo đảo xuống xe, giúp cô đeo túi xách, lo lắng nhìn cô: “Tổng giám đốc Nam, cô ổn không? Có thể đi được không? Hay là để tôi cõng cô vào?”
Anh ta đi tới trước mặt Nam Mẫn ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị cõng thì bị Nam Mẫn vỗ bốp vào lưng: “Đứng dậy, không cần anh, tôi có thể tự đi được. Tôi đâu có say”.
Vẻ mặt Cố Hoành hết sức bất đắc dĩ, nhỏ giọng thì thầm: “Bình thường ai uống rượu cũng nói mình không say…”
“Tôi thật sự không say!”
Ánh mắt Nam Mẫn đã trở nên mơ màng, còn cứng miệng cứng cổ không chịu thừa nhận mình say: “Anh không tin hả? Tôi đi một đường thẳng cho anh xem!”
Sau đó, bước chân thẳng tắp đảo trái đảo phải.
“…”
Cái đó mà là thẳng á? Rõ ràng là gấu chó khiêu vũ mà.