VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Hẹn thì không thể gặp được, lại không thể điều tra được đường đi nước bước của cô, ngoài xác suất một phần mấy chục ngàn đó, anh còn cách gì nữa đâu?
Cả đời Dụ Lâm Hải chưa bao giờ hèn mọn như thế.

Chẳng lẽ đây là cái giá đắt anh phải trả khi phớt lờ người con gái đó suốt ba năm qua ư?
Anh muốn nói là lòng anh rất mệt.

Bạch Lộc Dư nhìn cần cổ trống rỗng của Nam Mẫn, nói: “Anh nhớ là em thích sợi dây chuyền này lắm mà, em nỡ bỏ nó như thế ư? Cũng không cần phải làm thế để cổ vũ cho cô anh đâu”.

Bạch Y Đình cũng nói: “Đúng đó bé Mẫn, cháu tới đây là đã nể mặt cô lắm rồi, không cần phải quyên góp một món đắt tiền như thế”.

Nam Mẫn cười khẽ.

“Một sợi dây chuyền thôi mà, mọi người không cần phải thấy nặng lòng, hơn nữa, đều là làm từ thiện cả, chút tiền đó cũng chẳng là gì.

Nếu không có người đấu giá, cháu lấy nó về là được”.

Nam Mẫn còn rất nhiều dây chuyền ngọc và đá quý ở nhà, cũng không thiếu một sợi như thế, quyên góp đi cũng không tiếc, không được thì lấy về thôi.

Người bán đấu giá trông thấy món hàng ngon thì miệng như cái máy hát, chậm rãi thuyết minh về những ưu điểm của sợi dây chuyền ngọc lục bảo: “Bảy triệu này cực kỳ đáng giá, bỏ qua sẽ rất tiếc… Được rồi, bảy triệu một trăm ngàn!”

Tần Giang Nguyên giơ bảng lên thật cao, còn quay sang nhìn cô cười như thể sợ Nam Mẫn không nhìn thấy.

Nam Mẫn còn chẳng thèm ngó ngàng tới, cô thà bỏ ra mười triệu để đấu giá sợi dây chuyền về, cũng chẳng muốn những thứ mình từng đeo trên người lọt vào tay cái mỏ dầu kia, bẩn.

Nam Nhã bên cạnh ghen tị đến bốc lửa, Tần Giang Nguyên đến đây nhưng lại chẳng muốn quyên góp một món nào, phải nhờ cô ta trộm từ kho của bố mình cho anh ta bỏ vào, thế mà bây giờ lại muốn ném bảy triệu mốt ra mua dây chuyền của Nam Mẫn!
Anh ta điên rồi ư?
“Anh Nguyên, món đó mắc quá, anh làm gì có nhiều tiền đến thế”.

Nam Nhã quá gấp gáp nên quên nén giọng xuống, bên cạnh lại có cái microphone, giọng cô ta cứ thế phát ra từ hệ thống loa, vang vọng khắp sảnh, mọi người đều cười vang.

“Cậu Tần, cậu không có tiền thì thôi đi, đừng vung tiền như rác như thế”.

Có người châm chọc Tần Giang Nguyên, anh ta lập tức muối mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Nhã: “Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị mà chút tiền đó cũng không có ư?”
Anh ta không muốn bỏ tiền cho Nam Nhã, không có nghĩa là anh ta cũng chẳng có tiền để tiêu cho người con gái khác.

“Hôm nay tôi đã chấm trúng sợi dây chuyền đó rồi, nhất quyết phải mua bằng được, mọi người ai muốn đấu giá cũng có thể đến cạnh tranh tài lực với nhà họ Tần”.

Những lời đó anh ta nói cho những người đang chê cười mình nghe.

Tần Giang Nguyên khinh thường cong môi, cài lại khuy áo vest của mình, đang định ngồi xuống thì chợt nghe thấy người quản lý buổi đấu giá hô lên: “Tám triệu!”
Mọi người lại ồ lên, giơ nhầm bảng hay gì?
Tần Giang Nguyên suýt chút nữa cắm đầu xuống đất, quay phắt lại nhìn thì trông thấy một người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen, mặt mũi cũng có vẻ sát gái, còn nở nụ cười xấu xa với anh ta, trông đầy khiêu khích.

“Người đó là ai?”, anh ta hỏi đám bạn mèo mả gà đồng nhà mình.

Bạn anh ta nuốt một ngụm nước bọt: “Hình như là cậu ấm nhà họ Phó thành phố Dung, Phó Vực”.

Ngay sau đó, người bán đấu giá lại hỏi xem có ai muốn tăng giá nữa không, người bên cạnh Phó Vực cũng giơ bảng lên, giọng nói trầm thấp vang vọng: “Mười triệu”.

Mọi người chìm vào sự yên tĩnh.

Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Tần Giang Nguyên lại suýt trượt khỏi ghế, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trong góc tối, không thấy rõ mặt, cảm thấy hai người này đang cố tình phá anh ta!
Anh ta thở phì phì hỏi: “Người đó lại là ai nữa?”
Bạn anh ta cố gắng quan sát, yếu ớt nói: “Đó, hình như là tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị, Dụ Lâm Hải”.


“Rầm”, chân Tần Giang Nguyên mềm nhũn, chính thức ngã quỵ.

Phó Vực lại bắt đầu chơi chiêu đại bàng giương cánh: “Cậu ấm nhà họ Tần, đừng sợ nhé.

Nhất quyết phải mua được mà phải không, để tôi xem anh có bao nhiêu tiền?”
Kiểu xem náo nhiệt không ngại chuyện bé xé ra to, anh ta lại nói: “Tôi không có hứng thú với ngọc lục bảo, nhưng sợi dây chuyền đó từng tiếp xúc với da thịt và lưu lại mùi hương cơ thể của cô ấy, mua về cũng không sao.

Tôi cũng nhất định phải mua được đấy”.

Đáy mắt Dụ Lâm Hải dấy lên một ngọn lửa, giọng nói trầm thấp: “Vừa hay, tôi cũng thế”.

“Mười triệu lần thứ nhất, mười triệu lần thứ hai…”
“Mười một triệu!”
Tần Giang Nguyên cố gắng theo, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Phó Vực và Dụ Lâm Hải, nhóm bạn thân của anh ta muốn ngăn cản, muốn nhắc nhở anh ta nhà họ Phó và nhà họ Dụ không phải kẻ dễ dây vào.

“Không cần biết hai nhà đó trâu bò đến mức nào, thành phố Nam này vẫn là địa bàn của nhà họ Tần, ở địa bàn của mình mà lại để người khác bắt nạt ư?”
Tần Giang Nguyên rất khí phách.

Nhưng nó chỉ kéo dài được một giây, đã bị Phó Vực và Dụ Lâm Hải bắt tay đè bẹp.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực chẳng thèm ngó tới Tần Giang Nguyên, tập trung vào việc giơ bảng.

“Mười lăm triệu!”
“Mười tám triệu!”

“Mười chín triệu!”
“Hai mươi triệu!”
Giá liên tục được đẩy lên một tầm cao mới, người bán đấu giá xúc động đến mức giọng cũng cao hơn mấy tông, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Dụ Lâm Hải và Phó Vực, đoán xem đây là hai vị thần tiên chốn nào?
Bạch Lộc Dư tròn mắt ngồi xem, nhìn hai người đang giơ bảng lên như múa cổ động, chậc lưỡi: “Bọn họ đang muốn chơi trò gì thế?”
Mặt Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như mặt hồ, không hề có chút vui sướng.

Chịu sự ảnh hưởng từ bố mẹ, cô cũng chẳng thích nổi bật trong đám đông thế này, cũng không thích mấy hành động trẻ con đó, ba người giơ bảng, dù là ai lấy được sợi dây chuyền cô từng đeo cũng khiến cô thấy khó chịu.

Cô gật đầu với Cố Hoành, anh ta cũng giơ bảng: “Hai mươi mốt triệu”.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía Nam Mẫn.

Nam Mẫn lại không nhìn bọn họ, trực tiếp gật đầu với người bán đấu giá, anh ta nhanh chóng hô lên ba lượt, sau đó gõ “cộp” một tiếng, bán xong.

Nhờ ơn bọn họ, dây chuyền bảy triệu lại khiến cô lỗ mất mười ba triệu.

Nhưng cũng không sao, cô sẽ lấy lại số tiền đó từ chỗ họ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi