Chương 576
Cô nhấn nghe máy, chào một tiếng “anh Duệ” rồi trực tiếp đi qua phòng dành cho khách, đẩy cửa phòng Tô Âm ra.
Tư thế ngủ của Tô Âm khiến con người ta không dám khen tặng, nằm dài trên gối, một chân co lên, mông cũng cong cong, chăn thì không biết bị đá đi đâu rồi, giống một đứa nhỏ ba tuổi không thể lớn lên nổi.
Nam Mẫn đi tới vỗ mông cô bé một cái: “Nhóc con, bố cháu gọi điện thoại cho cháu này”.
Tô Âm đang ngủ, con bé cực kỳ gắt ngủ, lầu bầu: “Ai da, tránh ra, cháu không có bố…”
Nam Mẫn nói với điện thoại: “Con gái anh không nghe máy”.
“Cũng tốt, tiết kiệm tiền”.
Đầu dây bên kia, Tô Duệ không hề sốt ruột, chỉ huy nhóm đồ đệ phơi thảo dược trong sân, luyện Ngũ Cầm Diễn, miệng khẽ nói: “Nếu em không chê nó phiền thì giữ nó ở lại khu vườn Hoa Hồng mấy hôm nhé, em sợ nó phiền thì trực tiếp đá ra ngoài cũng được”.
Nam Mẫn không thể chịu nổi đôi bố con này: “Anh chỉ có đúng một đứa con gái, anh nỡ làm thế với con bé không?”
“Có gì đâu mà không nỡ. Anh có thể sinh thêm một đứa nữa. Tài khoản chính luyện không được thì tạo thêm tài khoản phụ luyện tiếp”.
“…”, Nam Mẫn cạn lời, người làm bố này cũng thoải mái quá thể.
Cô mở loa ngoài, nên lời Tô Duệ nói đã lọt hết vào tai Tô Âm, rõ ràng, rành mạch, cô cả nhà họ Tô đang nửa tỉnh nửa mê lập tức bật dậy như xác sống, quay sang điện thoại quát…
“Bố sinh đi, để con chống mắt xem bố làm sao để sinh ra được một đứa con gái vừa xinh xắn lại thông minh đáng yêu như con đấy? Lão Tô, dù sao cũng đã làm bố con bao năm rồi, nên con cho bố một lời khuyên”.
Tô Duệ: “Ờ ừm, chăm chú lắng nghe”.
Tô Âm: “Bố sinh con với hồ ly tinh thì cũng chỉ sinh ra được hồ ly con thôi, nếu bố muốn biến Messuri thành cái động hồ ly thì bố cứ việc thoải mái ra ngoài gieo giống đi! Tạm biệt!”
Cô bé thở hồng hộc, tắt điện thoại đi.
Nam Mẫn nhìn Tô Âm tức giận đến mức không tiếc rời nhà bỏ đi, tò mò hỏi: “Rốt cuộc bố cháu đã tìm người bạn gái thế nào mà khiến cháu phải ghét bỏ như thế”.
“Nói chung là vừa xấu vừa đáng ghét, so với cô thì thua xa cả ngàn dặm. Lão Tô lớn tuổi rồi nên mắt không được tốt cho lắm, cháu cũng không thể quản lý được, bố thích sa đọa thì cứ để một mình bố sa đọa thôi!”
Tô Âm mắng, cũng tỉnh táo hẳn, mà tỉnh giấc lại thấy đói, bèn quấn lấy Nam Mẫn xuống lầu ăn sáng.
Vừa xuống nhà, không ngờ trong nhà lại có một người đàn ông, đang ngồi ăn sandwich, uống sữa, trông có vẻ hết sức thoải mái, y như nhà mình vậy.
Người da mặt dày như thế, không mời mà tới, ngoài cậu ấm nhà họ Phó thì chẳng còn ai vào đây nữa.
Tô Âm đang quấn lấy Nam Mẫn để lên án bố già Tô Duệ, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, vừa cao vừa gầy lại điển trai ngồi trong phòng ăn, chớp chớp đôi mắt to tròn, tiếng ồn nào huyên náo cũng dừng lại.
Cô bé nhìn chằm chằm Phó Vực, đột nhiên kéo góc áo Nam Mẫn, hỏi: “Cô, chú này đẹp trai quá, là người yêu của cô hả?”