Chương 581
Mọi người mới sáng sớm tinh mơ đã bị nhét cơm chó: “…”
Ê răng.
Cố Hoành lái chiếc Rolls-Royce của Nam Mẫn chạy trước, Phó Vực lái chiếc Lamborghini theo sau, mở mui trần hít bụi, đeo mắt kính, trông cũng khá là điển trai.
Nam Mẫn bàn chuyện công việc với Cố Hoành trong chốc lát, thấy Tô Âm luôn mồm luôn miệng bỗng im lặng khác thường bèn quay đầu, trông thấy cô bé ngoan ngoãn tựa đầu vào kính xe nhìn Phó Vực đằng sau, ánh mắt như dán chặt vào anh ta không thể gỡ ra được.
Cô giơ tay, vỗ một cái bốp trước mặt Tô Âm: “Này cô bé mê trai, ngắm tới ngu người rồi hả?”
“Đẹp trai quá mà”, Tô Âm lau nước miếng bên miệng, không hề che giấu sự yêu thích đối với giá trị nhan sắc của Phó Vực, nghiêng đầu hỏi Nam Mẫn: “Cô, sao mặt mũi Phó Phát Tài lại đẹp như thế nhỉ”.
Nam Mẫn không cho là đúng: “Có đẹp hả? Bố cháu đẹp hơn anh ta nhiều nhé”.
“Làm gì có”, Tô Âm quyết đoán lắc đầu: “Lão Tô cứ như quả dưa muối ngâm ấy, ngoài hồ ly tinh mắt mù kia ra thì chẳng ai thèm”.
“…”, Nam Mẫn: Có cảm giác bị móc trúng.
Miệng Tô Âm thường nhanh hơn não, sau khi nhận ra mình vừa mới nói gì, quay sang trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Nam Mẫn thì ham muốn sống còn lập tức login.
Hai tay cô bé tạo thành hình chữ thập, quỳ xuống đất xin tha: “Cô đừng hiểu lầm, cháu không có ý gì đâu!”
Nam Mẫn không hề nể tình, để lại một cái tay gấu trên mông cô bé.
Tô Âm phóng đại “ui da” một tiếng, sờ cái mông bị đau, bắt đầu lải nhải: “Cô, rốt cuộc cô có để ý tới cậu ấm họ Phó đó không vậy, nếu cô không thích, thì cháu lên đấy nhé”.
Nam Mẫn nhíu mày: “Cháu?”
“Đúng vậy”, Tô Âm nghiêm mặt nói: “Bà cố cháu có nói, yêu đương hẹn hò phải bắt đầu từ sớm, gặp được người đàn ông tốt phải ra tay ngay, nếu không sẽ bị người con gái khác giành mất!”
Những lời đó nghe rất quen.
Nam Mẫn nhớ lần đầu tiên tới Messuri, cũng chính là nhà họ Tô, khi đó cô cũng tầm tuổi Tô Âm bây giờ, vẫn chưa trưởng thành.
Bà Tô đã nắm lấy tay cô, mặt cong cong ý cười hỏi: “Bé Mẫn, cháu đã kết hôn chưa?”
Nam Mẫn: “Bà nội… Cháu vẫn chưa trưởng thành mà”.
Bà nội Tô: “À, thế đã hẹn hò với ai chưa?”
Nam Mẫn: “Chưa ạ”.
Bà nội Tô: “Cháu phải nhanh tay lên. Đàn ông tốt trên đời này không nhiều, cỏ rác bên đường thì đầy rẫy, gặp được người nào tốt cháu phải ra tay ngay, nếu không sẽ bị cô gái khác giành mất!”
Khi đó trong lòng cô đã có người, nghe xong những lời đó lại thấy rất có lý, cũng nhanh chóng gả cho Dụ Lâm Hải, nhưng kết quả thì sao, cũng ly hôn đấy thôi?
“Không cần biết là yêu đương, hay kết hôn, cũng phải xem duyên phận, không thể vội vã được”.
Nam Mẫn dùng những kinh nghiệm mình tích lũy được để khuyên nhủ cháu gái: “Cháu đã nhìn thấy bao nhiêu góc khuất của thế giới, gặp được bao nhiêu người đàn ông rồi? Cháu có biết rằng xã hội hiểm ác, lòng người khó dò không? Cẩn thận bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền”.