VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Món ăn lục tục được mang lên, canh thịt cua viên, vịt ba món, thịt đông, thịt lươn hầm, đều là những món ăn nổi tiếng của Hoài Dương, nhìn những đĩa thức ăn được trang trí bày đầy bàn là biết kỹ thuật của đầu bếp này không tầm thường.

Cậu ấm nhà họ Phó cũng là một người dễ nuôi dễ ăn, món nào gắp vào cũng khen không dứt miệng, trông cứ như nhà phê bình ẩm thực vậy.

Nam Mẫn đói bụng, tập trung làm một người kiệm lời, nghe anh ta lải nhải đánh giá, còn cô chỉ im lặng ăn.

“Không đúng, tại sao mùi vị này càng ăn càng thấy quen thế nhỉ”.

Phó Vực mím môi, đột nhiên nhớ tới câu nói của Nam Mẫn khi vừa bước vào, chợt hỏi: “Sư phụ đầu bếp đó họ gì cơ?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Họ Đinh”.

“Đinh?”, đồng tử Phó Vực chợt khựng lại: “Đừng có nói là đấu bếp nấu quốc yến, truyền nhân đời thứ mười bốn của nhà họ Đinh, sư phụ Đinh Danh Dương đó nha?”
“Miệng cậu vẫn kén như thế, mới nếm thôi đã biết là do tôi làm rồi”.

Nhắc Tào Tháo cái là Tào Tháo đến, Đinh Danh Dương đích thân bưng đĩa cơm chiên Dương Châu bước vào, trên người là bộ quần áo đầu bếp màu trắng, cúi người chào Nam Mẫn, cung kính nói: “Nghe nói cô tới nên tôi đến đây chào hỏi một chút”.

“Không cần khách sáo”, Nam Mẫn thản nhiên nói: “Nói với chú bao nhiêu lần rồi, không cần làm thế mỗi lần gặp tôi”.


Đinh Danh Dương tươi cười: “Mấy cái lễ nghĩa này không bỏ được, ai bảo cô là sư thúc của tôi làm chi”.

“Lạch cạch”.

Đôi đũa trong tay Phó Vực rơi xuống, cằm anh ta cũng há hốc, không dám tin nhìn Đinh Danh Dương khoảng bốn ngươi tuổi: “Chú gọi cô ấy là gì cơ? Sư thúc hả?”
“Đúng đó”, Đinh Danh Dương đặt cơm chiên Dương Châu lên bàn, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đệ tử nội môn của ông nội tôi, sư muội bố tôi, thì tôi phải gọi một tiếng “sư thúc” là đúng rồi, sao, có đúng không tiểu sư thúc?”
Gương mặt cực kỳ non nớt so với Đinh Danh Dương nở nụ cười hiền từ: “Ngoan”.

“…”
Tam quan Phó Vực lại được dịp đảo điên.

Anh ta vừa mới thấy được hình ảnh gì thế này?
Vất vả lắm mới ngậm miệng lại được, Phó Vực vẫn cảm thấy hai người này đang nói đùa với mình, nhìn sang Đinh Danh Dương: “Sư phụ Đinh, nghe nói nhà họ Đinh luôn truyền nghề lại cho người trong tộc, hơn nữa còn truyền nam không truyền nữ mà?”
“Là thế này, chuyện gì cũng có ngoại lệ của nó mà”.

Đinh Danh Dương nhìn Nam Mẫn với ánh mắt sùng bái: “Tiểu sư thúc chính là ngoại lệ duy nhất.

Năm đó ông nội tôi chê bố tôi vô dụng quá, muốn cho tiểu sư thúc làm truyền nhân thứ mười ba của nhà họ Đinh, kết quả lại bị tiểu sư thúc từ chối, đành phải cho bố tôi lên, sau này sư thúc phải đích thân dạy dỗ mới luyện được tay nghề ấu ăn cao siêu của tôi ngày hôm nay, chỉ là bẩm sinh tôi không có năng khiếu bằng sư thúc, đến từng này tuổi mới có được tay nghề này, thua xa sư thúc”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Người ta có câu đại tài trưởng thành muộn, đừng xem nhẹ bản thân, có được thành tích ngày hôm nay cũng đã làm rạng danh liệt tổ liệt tông rồi, tôi cũng không để sư phụ phải thất vọng với những lời người dặn trước khi qua đời”.

Đinh Danh Dương cúi đầu thật thấp với Nam Mẫn: “Cảm ơn sư thúc đã bồi dưỡng, nếu không có sư thúc, sẽ không có tôi hôm nay”.

“Được rồi, được rồi”, Nam Mẫn nói: “Lâu rồi không gặp, lần nào gặp cũng khách sáo như vậy.

Nhà hàng này giao cho chú đấy, chú kinh doanh cho tốt là tôi yên tâm rồi”.

Đinh Danh Dương cung kính đáp lời: “Rõ”.

“…”

Phó Vực nhìn đầu bếp quốc yến nghe lời Nam Mẫn như học sinh tiểu học, lại nhìn Nam Mẫn ngồi đối diện, rõ ràng là gương mặt non nớt nhưng hành động và lời nói cứ như ông cụ non thì cứ cảm thấy sai sai.

Anh ta lấy điện thoại ra, gõ chữ lạch cạch, hỏi Dụ Lâm Hải: “Cậu ăn món Nam Mẫn làm bao giờ chưa?”
Ba phút sau, Dụ Lâm Hải mới trả lời: “Cô ấy có làm.

Nhưng mà tôi chưa ăn, sao vậy?”
Phó Vực: “Sư thúc của đầu bếp nấu quốc yến đấy! Truyền nhân của nhà họ Đinh nấu mà cậu cũng không thèm ăn! Cậu còn muốn ăn cái gì?”
Dụ Lâm Hải: “?”
“Cậu uống lộn thuốc hả?”
Khóe miệng Phó Vực giật giật, trong lòng lặng lẽ thăm hỏi cái tên anh em có vợ tốt không biết trân trọng… Cậu, mới là cái đồ uống lộn thuốc!
Bây giờ anh ta đang nghĩ, nếu như ngày nào đó Dụ Lâm Hải biết cô vợ cũ bị mình vứt xó nhà, ghét bỏ suốt ba năm chẳng những là hacker lão làng, mà còn là đầu bếp thần sầu, thì liệu có giật mình há hốc miệng như anh ta không?
Sau đó hận không thể móc mắt mình ra, tự trách bản thân bị mù, nhìn nhầm trân châu là mắt cá.

Chậc chậc chậc, anh ta bỗng chờ mong cái ngày đó đến.

Trong phòng tổng giám đốc.

Dụ Lâm Hải vừa trở về thành phố Bắc nhìn chằm chằm mấy tin nhắn Phó Vực vừa gửi tới trên màn hình, cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì.

Nam Mẫn thì liên quan gì đến truyền nhân nhà họ Đinh, đầu bếp quốc yến?
Anh biết cô có biết nấu ăn.

Khi anh đau ốm nằm trên giường, cô đã làm cơm cho anh, nhưng khi đó tâm trạng của anh rất mờ mịt, dù là sơn hào hải vị gì đặt trước mặt anh cũng nuốt không trôi, còn hất đổ cặp lồng cơm cô mang tới.


Sau đó anh khỏe mạnh xuất viện, Nam Mẫn cũng có làm cơm vài lần.

Có lúc anh về trễ nên đã ăn ở ngoài, không thì anh chỉ thản nhiên nhìn một cái, chẳng cầm đũa lên lần nào.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự rất tốt với anh, chỉ là tấm chân tình đó không được anh quý trọng.

Dụ Lâm Hải mở con dấu hoa hồng Nam Mẫn tặng mình, vuốt ve mấy chữ “Dụ Lâm Hải Ấn” trên đó, trong lòng đầy thẫn thờ.

Chẳng lẽ khi mất đi rồi con người ta mới biết trân trọng ư?
“Ai da, no chết được!’
Phó Vực vuốt cái bụng tròn xoe ra khỏi nhà hàng, cảm thấy món đó quá ngon, vẫn còn thòm thèm!
Anh ta nhìn Nam Mẫn: “Tôi bảo này, tài nấu ăn của sư phụ Đinh là do em dạy thật hả?”
Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi