Chương 618
Khu vườn Hoa Hồng suýt chút nữa nổ ra một trận quyết chiến thế kỷ của bố và con gái.
Nam Tam Tài ngồi trên sô pha nhìn Tô Âm tức giận đến đỏ mặt tía tai, lại nhìn Tô Duệ mặt đen như đít nồi, vui vẻ không sao tả được.
Ầm ĩ nửa ngày, ông ấy mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, vẫy tay gọi Tô Âm đến ngồi bên cạnh mình: “Cô bé, cháu thích thằng nhóc họ Phó kia hả? Mắt nhìn người tốt đấy”.
“Đúng thế phải không ông, ông cũng nghĩ như vậy ạ. Mắt nhìn người của ông thật tốt!”
Cuối cùng Tô Âm cũng tìm thấy tri kỷ của mình rồi, bèn kéo lấy tay Nam Tam Tài, xúc động không sao tả nổi, gương mặt u ám lúc nãy cũng rực sáng.
Tô Duệ lại khinh thường hừ khẽ một tiếng.
Tuy rằng Nam Tam Tài chỉ gặp mặt Phó Vực một lần, nhưng ấn tượng về anh ta cũng không tệ lắm: “Thằng bé ngay thẳng, hài hước lại thân thiện, cũng hiền lành, hơn thằng nhóc họ Dụ mặt than khó chịu kia nhiều”.
Tô Âm đồng ý cả hai tay hai hai chân: “Đúng đúng đúng!”
Nam Mẫn không có gì để nói, chỉ lắc đầu.
“Ngay thẳng? Ông nhìn thấy anh ta ngay thẳng ở chỗ nào thế?”
Nam Tam Tài lại trừng mắt nhìn Nam Mẫn: “Cháu khoan hẵng nói đỡ cho Dụ Lâm Hải đã, bọn ông đang bàn về Phó Vực mà”.
Nam Mẫn: “…”
Cô nói đỡ cho Dụ Lâm Hải bao giờ?
Nam Lâm đứng bên cạnh nghe rồi cười trộm, đúng là nhà có người già như bảo bối.
“Đúng vậy, đúng vậy, ông ơi, chúng ta bàn về Phó Vực nhiều hơn một chút đi. Ông còn biết được điều gì về chú ấy nữa, nói cháu nghe với…”, Tô Âm cũng khoanh chân ngồi trên sô pha, chuẩn bị sẵn sàng để tâm sự với ông cụ tới khuya.
Một già một trẻ khiến Tô Duệ và Nam Mẫn tròn mắt nhìn nhau, đều câm nín.
Cứ tưởng Tô Âm làm ầm ĩ lên một lát thì chuyện này sẽ trôi qua.
Nào ngờ con bé còn cứng đầu hơn những gì họ tưởng, cũng suy tính rất kỹ càng, thật sự bỏ nhà đi bụi!
Một nửa số bảo vệ ngoài cổng khu vườn Hoa Hồng bị con bé bỏ thuốc ngủ.
Tô Duệ nửa đêm bị đánh thức, tức đến méo cả mũi: “Kiểm tra! Mau kiểm tra định vị trong điện thoại con bé! Lần này đừng ai ngăn lại nữa, bắt về rồi anh nhất định phải đánh gãy chân nó!”
Muốn đánh thì cũng phải bắt về mới đánh được chứ.
Tô Âm cực kỳ thông minh, biết lão cáo già nhà mình đã gắn hệ thống định vị trong điện thoại, nên lúc đi đã ném điện thoại ở nhà, hoàn toàn không thể tìm được vị trí của con bé.
Nam Mẫn hết sức đau đầu, giăng ra thiên la địa võng ở sân bay và nhà ga để chặn đường vây bắt, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng cô bé, mãi đến rạng sáng, Bạch Lộc Dư cười ha hả bước vào khu vườn Hoa Hồng.
Anh ta cười đến lạ lùng, trông cứ như một người điên, tiếng cười nghe rất thoải mái nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.