Chương 654
“Không sao đâu, anh vừa uống thuốc giải, bây giờ ăn cái này cũng sẽ không có phản ứng nữa”, Tô Âm chân thành mời anh ta.
Phó Vực cười không cười nổi đẩy hạt dẻ cười trở lại: “Anh cảm ơn, em từ từ thưởng thức đi”.
Trong lòng nghĩ: Cả đời còn lại cái miệng hèn hạ này của mình mà ăn một quả hạt dẻ cười, mình chính là chó!
Tô Âm không thèm để ý bóc hạt dẻ cười, nói chuyện với Phó Vực: “Anh Phát Tài, chuyện em thích anh có phải đã mang cho anh rất nhiều khốn khổ không?”
Phó Vực nghe thấy vậy, quả thật cảm động đến muốn khóc, là ai khai sáng bộ óc của đứa nhóc này vậy, cô bé tỉnh táo lại rồi!
“Đúng vậy, không sai, cực kỳ khốn khổ”.
Phó Vực không hề sợ làm tổn thương đến tâm hồn của một cô bé thơ ngây, nghiêm túc nói với cô bé: “Cô bạn nhỏ, nhiệm vụ bây giờ của em chính là cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên, đừng có cả ngày cứ nghĩ đến yêu đương, đó là giải trí của người lớn”.
“Ờm”, Tô Âm buồn bã cúi đầu, thấp giọng phản bác: “Em học tập rất tốt, hơn nữa ở trường có có khá nhiều người theo đuổi em. Nhưng thập thất sư ca của em nói bọn chúng đều là mấy kẻ hình dạng xấu xí, bảo em đi ra ngoài nhìn cảnh đời”.
Phó Vực lặng lẽ mím môi, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm vậy sao?
Tuổi còn nhỏ mà hiểu biết nhiều như vậy?
“Anh”.
Tô Âm ngẩng đôi mắt trong suốt, nhìn Phó Vực: “Anh có thể không thích em, nhưng anh cũng đừng ghét em, được không?”
Phó Vực nhìn vào ánh mắt trong veo lộ ra chút sợ hãi, muốn nói anh ta không hề ghét cô bé, nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn ngưng tụ lại thành một chữ: “Được”.
Thế là nhóc con liền cười vui vẻ.
…
Dụ Lâm Hải cảm giác mình đã chờ ở ngoài rất lâu.
Tâm tình không thể không lo lắng.
Lần trước anh dẫn mẹ đi bệnh viện khám lại, bác sĩ còn nói đôi chân năm đó bị thương quá nặng, rất khó hồi phục như cũ, không ngờ trời không tuyệt đường người, chuyện đến khúc cua lại có hy vọng.
Giống như người sống lâu trong lâu đài tối tăm, cuối cùng đã nhìn thấy một tia ánh sáng rạng đông.
Cửa cuối cùng đã được mở, Nam Mẫn đi ra khoỉ phòng khám, trên mặt tràn đầy vui mừng.
“Mẫn!”, Dụ Lâm Hải tiến lên, vẻ mặt hồi hộp nhìn cô: “Sao rồi, chân của mẹ thật sự có khả năng hồi phục sao?”
Nam Mẫn nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Chỉ một tiếng ‘ừ’ nhẹ bỗng, nhưng giống như tiêm một mũi kim mạnh mẽ cho Dụ Lâm Hải, khiến anh cảm thấy thế giới sáng tỏ thông suốt, lòng sung sướng tràn ngập, anh kích động ôm Nam Mẫn: “Tốt quá! Thật sự là quá tốt!”
Tốt thì có tốt, nhưng tại sao anh cứ ôm lấy cô thế này?