Nam Nhã cảm thấy đã phải chịu hết tất cả ấm ức cả đời này trong mấy ngày nay, từ sau khi Nam Mẫn quay về, cô ta chưa được một ngày bình yên thoải mái!
Cứ cách ba năm ngày lại bị cấm nhốt, cô ta muốn ra cũng không ra được, bị người khác canh chừng, giống như ngồi tù, đúng là sống không bằng chết.
Hôm nay khó khăn lắm nhân lúc đi vệ sinh, cô ta gọi điện cho Nam Ninh Bách cầu cứu, bảo bố mau chóng đến giải cứu cô ta, nhưng Nam Ninh Bách chìm đắm vào trong đá thạch không rút ra được, không quan tâm nổi con gái của mình.
Nói chiếu lệ vài câu rồi tắt máy, khiến Nam Nhã tức gần chết.
Ông bố mê tiền tài này, đến lúc quan trọng lại không dựa vào được.
Nam Nhã ngồi trên bồn cầu, lòng như lửa đốt, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, cô ta sớm muộn cũng sẽ bị Nam Mẫn làm phát điên.
Cô ta cảm thấy mình không thể cứng đầu đối chọi với Nam Mẫn, không có được kết quả tốt đẹp gì.
Hơn nữa, cô ta không thể đơn độc đấu tiếp như vậy, cô ta cần một trợ thủ.
Nam Nhã cắn miệng khổ sở suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, gọi đến một số điện thoại, thành bại chỉ trong hành động này thôi!
“Chị cả”.
Khi Nam Nhã bị quản gia đưa đến phòng của Nam Mẫn, không hề lầm bầm chửi bới với cô như trước đó, mà cung kính chào hỏi, trông có vẻ như cần có bao nhiêu lễ phép thì có bấy nhiêu.
“Ừm”, Nam Mẫn cầm con dao khắc chuẩn bị hoàn tất công việc, nhàn nhạt đáp một tiếng, cảm thấy bước đầu rèn luyện ngày hôm đã có hiệu quả.
Cô liếc nhìn về phía Nam Nhã một cái, rồi thu ánh mắt: “Đã nói là hai ngày, học thuộc xong nhanh vậy à? Xem ra tôi đã đánh giá thấp trí thông minh của cô rồi, đọc nghe xem”.
Nam Nhã ngẩn người, hôm nay cô ta chỉ lo đấu trí đấu dũng với hai vệ sĩ đó, thời gian ấm ức còn chưa đủ, đâu có lòng dạ nào mà đi học thuộc quy tắc gì đó, đùa à!
Một trăm quy tắc, cô ta có thể nhớ được một điều đã là rất tốt rồi.
“À, việc này…”, cô ta lúng túng cười: “Tôi vẫn chưa thuộc hết, đợi ngày mai đến đọc cho chị cả nghe được không.
Tôi đến tìm chị là có một việc muốn cầu xin, hy vọng chị cả có thể cho phép”.
Nam Nhã thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, nhưng ba năm trước, cũng có thể nói từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn luôn cung kính lễ phép như vậy trước mặt Nam Mẫn, ngoan ngoãn đáng yêu, sau này mới lộ ra bộ mặt thật mà thôi.
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, Nam Nhã vẫn là Nam Nhã đó, chỉ là Nam Mẫn sớm đã không phải là Nam Mẫn hiền lành trước kia.
“Nói đi, có chuyện gì?”Đọc nhanh tại TruyenApp.
Online
Nam Nhã nói: “Tôi nghĩ, liệu có thể đón Nam Lâm đến khu vườn hoa hồng ở mấy ngày không? Em ấy sắp tốt nghiệp đại học rồi, ba chị em chúng ta đã lâu không ở cùng nhau, tôi rất nhớ em ấy”.
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn cô ta một cái: “Chẳng phải quan hệ giữa cô và Nam Lâm trước nay chẳng ra làm sao ư, từ nhỏ đã tranh giành ghen ghét”.
“Đâu có, chị em chúng ta chẳng phải luôn ồn ào ầm ĩ lớn lên cùng nhau à.
Hơn nữa đó là chuyện hồi nhỏ, bây giờ chúng ta đều lớn cả rồi, chị em nên hòa thuận một lòng dìu dắt nhau mới phải, chị nói phải không?”
Nam Mẫn nhìn nụ cười đầy tính toán của Nam Nhã, trong lòng thầm kêu một tiếng: Cô ta còn có thể có ý đồ xấu xa gì chứ, chẳng qua chỉ muốn gọi một trợ thủ, cùng đối phó chị cả ác độc như cô mà thôi.
“Được, vậy thì đón Nam Lâm đến, chúng ta vui vẻ ở cùng nhau”.
Dù sao cũng đều là quản giáo em gái, dạy luôn một thể vừa hay, tiết kiệm thời gian sức lực.
Những ngày tháng náo nhiệt còn ở phía sau cơ.
Nam Lâm ở ngay trường đại học thành phố Nam, đến rất nhanh.
Cô ta đeo balo, xách hành lý, mặc đồ sinh viên xuất hiện ở khu vườn hoa hồng, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Ngắm hoa hồng nở rộ trong vườn, Nam Lâm có cảm giác như cách biệt thế gian.
Lần trước cô ta đến khu vườn hoa hồng, có lẽ là vào tang lễ của bác trai và bác gái ba năm trước, cũng vào ngày đó, cô ta thấy chị cả từ nhỏ được cưng chiều như công chúa, tỏa sáng rực rỡ khóc lóc thê thảm.
Sau đó không lâu, Nam Mẫn cũng “chết”.
Cô ta trơ mắt nhìn Nam Ninh Bách và Nam Nhã chuyển vào khu vườn hoa hồng, còn cuốc xới bỏ hết tất cả hoa hồng, lúc đó cô ta mới hiểu thế nào là “vật vẫn như cũ mà người đã khác xưa”.
“Nam Lâm, em đến rồi!”
Nam Nhã học thuộc gia quy một cách lơ đễnh, như chết đi sống lại, vừa thấy Nam Lâm đến lập tức chạy xuống tầng, vui vẻ chào đón cô ta.
Nam Lâm không quen và không thích ứng với vẻ nhiệt tình của Nam Nhã, giật khóe miệng, lúng túng gọi một tiếng: “Chị hai”.
“Ôi trời, chúng ta là chị em họ thân thiết, tỏ ra xa lạ thế làm gì”.
Nam Nhã vô cùng nhiệt tình, kéo Nam Lâm đi vào, đưa cô ta vào phòng mình, còn đẩy bảo vệ ra ngoài: “Chị em chúng tôi trò chuyện, các anh ra ngoài đi, chốc nữa lại vào!”
Nam Lâm nhìn hai bảo vệ, không hiểu rõ tình hình, ngạc nhiên nói: “Đây là?”
Bảo vệ vừa đi, Nam Nhã đổi mặt, tiến lên ôm lấy Nam Lâm, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Nam Lâm, cuối cùng em cũng đến rồi! Em không biết mấy ngày nay chị bị hành hạ khổ sở thế nào đâu!”
Nam Lâm thộn mặt: “???”
“Xí, em hai này, đúng là diễn sâu quá, không đến học viện điện ảnh thật đáng tiếc”.
Bạch Lộc Dư nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát trên màn hình máy tính, tay cầm một ly cafe, suýt sặc bởi kỹ năng diễn xuất tức thì của Nam Nhã, đưa ra bình luận như vậy.