Một đoàn bọn họ có mười người, tính cả anh và Phó Vực.
Lúc đó họ cũng không nhiều tuổi, chỉ hai mươi tuổi, đang là lúc tuổi trẻ nhiệt huyết nhất, không sợ gì hết.
Đội ngũ bị đánh tan, các chiến hữu giúp anh mở con đường để anh có thể tiến vào lòng địch, cứu cô bé ra.
Anh ước tính số người của đối phương, không có chút phần thắng, nhưng lúc đó không còn lựa chọn, chỉ đành liều chết một phen, không ngờ khi anh tiến vào, cô bé đã cầm dao giải quyết một tên áo đen.
Cô bé bị bắt cóc hai mươi mốt ngày, gần như bị đám người đó đưa đi hơn một nửa Đông Nam Á, bị hành hạ đến quần áo rách rưới, người gày như củi, trên người đầy vết tím bầm và vết máu, toàn thân lem luốc bẩn thỉu.
Nhưng chính cô bé mỏng manh gày yếu đó đã xuống đao rất nhanh gọn dứt khoát, mắt cũng không chớp cứa cổ của đối phương, máu chảy thành dòng.
Cô bé nhìn ra anh là người cứu mình, câu đầu tiên cô bé nói với anh là: “Cho em một khẩu súng”.
Sau đó, hai người họ sánh vai chiến đấu, tiêu diệt toàn bộ đối phương thành công.
Trước nay anh chưa từng thấy một cô bé đánh nhau lại dũng mãnh như vậy, bắn súng chuẩn như vậy, không nhịn được muốn khen cô bé, cô bé lại ngã vào lòng anh, cô bé kiên cường như vậy đột nhiên mềm như hoa tuyết nhung.
Sau đó, anh bế cô bé ra ngoài, cô tựa như một đám mây nhẹ lâng lâng nằm trong lòng anh, cười hỏi anh tên là gì, còn nói sau này lớn lên sẽ tìm anh trả ơn.
Anh nói với cô: “Anh tên là Dụ Lâm Hải.
Em không cần trả ơn, sống tốt là được”.
Dưới ánh nắng trong rừng rậm, đôi mắt đen láy xinh đẹp của cô phát ánh sáng rực rỡ.
Ngẩn ngơ hồi lâu, khi bị Phó Vực gọi hồi thần lại, mí mắt Dụ Lâm Hải khẽ run, nghẹn họng, nói một câu: “Nếu tôi nói với cậu, cô bé năm đó chính là Nam Mẫn thì sao”.
“Cậu nói cái gì?”
Phía bên kia điện thoại, Phó Vực suýt bị kinh ngạc đến rớt cằm.
…
Ở nhà ăn cao cấp gần CBD, cùng với tiếng du dương của âm nhạc, Bạch Lộc Dư và Nam Mẫn vui vẻ ăn tối.
Bạch Lộc Dư cắt sườn bò, lại nhìn Nam Mẫn ăn salad rau củ ngồi đối diện, có cảm giác tội ác nặng nề: “Anh ăn thịt em ăn rau, người không biết còn tưởng anh ngược đãi em”.
Nam Mẫn ăn rau sống, nói: “Anh cho em ăn thịt mới là ngược đãi em.
Trưa nay ở nhà ăn ăn nhiều rồi, cần ăn rau cho bớt ngấy”.
Bạch Lộc Dư uống một ngụm rượu vang: “Ăn với Phó Vực à?”
“Ừm”, Nam Mẫn gật đầu.
Bạch Lộc Dư tiếp tục thái sườn bò: “Chuyện trường đua ngựa bàn bạc thế nào rồi?”
“Khá ổn rồi”, Nam Mẫn uống ngụm nước: “Nhưng Phó Vực không quyết định được, cuối cùng người gõ thước vẫn là ông Phó.
Em nghe ý của Phó Vực, thì là hy vọng có thể tìm thêm một nhà hợp tác”.
Bạch Lộc Dư cau mày: “Anh ta có ý gì, không tin em? Hay là Phó thị bọn họ không ăn được dự án này?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là suy xét từ kế hoạch chiến lược, nếu thành phố Bắc cũng có thể có một công ty tham gia, ba bên liên hiệp, kinh doanh sẽ tốt hơn”.
“Vậy em vẫn để Dụ Lâm Hải đi như vậy?”
Bạch Lộc Du lắc ly rượu: “Cái khác thì không nói, chỉ riêng về thực lực, tập đoàn Dụ thị ở thành phố Bắc là lựa chọn tốt nhất”.
Nam Mẫn mím môi, khó chịu nói: “Nhưng em không muốn có liên quan gì đến anh ta nữa”.
“Kinh doanh là kinh doanh, chuyện riêng là chuyện riêng.
Đạo lý này anh không nói thì em cũng biết”.
Bạch Lộc Dư khuyên giải cho em gái: “Chẳng phải em còn muốn kiếm lại mười ba triệu tổn thất trên dây chuyền đá quý từ chỗ họ sao, chẳng phải cơ hội đến rồi à?”
“Đương nhiên tiền thì phải kiếm rồi”.
Nam Mẫn vẫn có thái độ khá kiên định về vấn đề này, nhưng còn có một chuyện khiến cô vô cùng bực bội: “Không biết Dụ Lâm Hải bị làm sao, cứ đeo bám em hỏi năm đó rốt cuộc tại sao lại gả cho anh ta”.
Bạch Lộc Dư phì cười một tiếng: “Đàn ông này ấy à, chính là hèn.
Vậy em nói với anh ta chưa?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Ly hôn rồi, còn gì để nói.
Anh ta muốn biết, e cứ không nói cho anh ta biết, nói ra cũng vô nghĩa”.
“Cùng phải, dù sao cùng là em yêu thầm người ta mười năm, chứ không phải người ta yêu thầm em mười năm, thật mất mặt”.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Nam Mẫn giận quá hóa thẹn, nghiến răng nghiến lợi: “Anh”.
“Làm sao, anh nói sai à?”
Bạch Lộc Dư điên cuồng trêu chọc cô: “Cũng không biết là ai, trước đây mở miệng đóng miệng đều là ‘em muốn trả ơn’, ‘em muốn gả cho anh ấy’, ‘em muốn lấy thân báo đáp’… ngày ngày ở nhà hát ‘bạch xà truyện’, diễn vở Bạch Nương Tử”.
“Bạch Lộc Dư!”, Nam Mẫn đỏ mặt trừng mắt, lần này nổi giận thật.
Bạch Lộc Dư cười lớn ha ha ác ý, chọc em gái giận còn phải tự dỗ dành: “Được rồi được rồi, đùa thôi, đừng giận”.
“Nói thật, em cũng trả ơn rồi, năm đó anh ta cứu em, em cũng cứu anh ta, còn chăm sóc anh ta ba năm, ân tình đã trả sạch rồi, không cần để trong lòng nữa”.
Bạch Lộc Dư nghiêm túc nhìn Nam Mẫn: “Cho dù có một ngày, anh ta thực sự nhớ ra em, em cũng có thể thẳng thắn nói với anh ta, em không nợ anh ta”.
Đôi mắt Nam Mẫn hơi u ám, nhớ đến người đàn ông cứu cô năm đó, lại nghĩ đến người đàn ông ba năm qua lạnh nhạt với cô, vứt bỏ cô, chỉ còn lại nụ cười đau khổ.
Đoạn tình cảm này vốn là kết quả của việc cô yêu đơn phương, không trách được người khác.
Đã đánh cược thì phải chịu thua.