Chương 768
Tư Triết cười cười: “Đủ rồi, buổi tối cũng không ăn nhiều lắm, không đủ lại gọi thêm sau”.
Nam Mẫn giao thực đơn cho phục vụ: “Vậy thì tạm thời mang lên từng đó đi”.
Món ăn được mang lên rất nhanh, Nam Mẫn múc cho Tư Triết một chén canh gà, cầm đũa gắp thêm một miếng thịt gà cho cậu ấy: “Ăn nhiều lên một chút, bồi bổ sức khỏe, xem cậu gầy thế nào rồi”.
“Dạ, chị cũng ăn nhiều thêm một chút”.
Tư Triết cười đầy trong sáng, gương mặt tuấn tú đối diện khiến con người ta cảm thấy ngon miệng hơn nhiều.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tình hình của Tư Đạc bây giờ thế nào rồi?”
Gần đây Nam Mẫn bận quá, không thể bận tâm đến tình hình của truyền thông Nam Tinh, chỉ nói chuyện với anh ba Hạ Thâm vài câu mà thôi.
Tư Triết nói: “Anh khỏe lắm, vai diễn ở thành phố Thanh đã quay xong, mấy ngày tới sẽ quay về cơ sở điện ảnh và truyền hình Đại Thánh quay, cách thành phố Nam khá gần, sau khi tập huấn kết thúc em có thể đến tham ban”.
Nam Mẫn gật đầu: “Đến lúc đó xem coi thời gian thế nào, nếu rảnh tôi sẽ đi tham ban cùng cậu”.
“Được”.
Ánh mắt Tư Triết sáng như sao: “Chị, khi nào chị mới trở về thành phố Nam?”
“Trong mấy ngày tới thôi, chắc là sẽ về trước thất tịch, còn có một số công việc phải về giải quyết”.
Nam Mẫn uống một ngụm rượu gạo quế hoa, rượu vào miệng ngọt ngào mềm mại như tơ, vị rất tuyệt.
Tư Triết gật đầu, nhìn Nam Mẫn ngồi dưới ánh đèn, môi hồng răng trắng, gương mặt như tranh vẽ, cảm thấy không ăn cũng no.
“Chị này”, cậu ta thoáng chần chừ mở miệng: “Hôm nay chị đến bệnh viện vì người bạn nào đó bị bệnh hả?”
Sắc mặt Nam Mẫn chợt cứng đờ, thản nhiên nói: “Ừm, bị thương, tôi đến chăm sóc một lát”.
Tư Triết nhìn gương mặt ảm đạm đi trông thấy của Nam Mẫn, lòng cũng thấy căng thẳng, không nhịn được hỏi.
“Là chồng cũ của chị, anh Dụ đó hả?”
Nam Mẫn ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái, mỉm cười: “Biết cũng nhiều đấy nhỉ”.
“Em nhìn thấy tin tức”.
Tư Triết khẽ cắn môi: “Trong tin có nói tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị thấy việc nghĩa hăng hái làm, đỡ một gậy cho một cô gái, tuy không nói rõ là ai nhưng em đoán có lẽ là chị”.
“Là tôi”.
Nam Mẫn cũng thản nhiên đáp, ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu gạo, giọng khe khẽ: “Một gậy đó là đỡ cho tôi”.
Tư Triết nhìn dáng vẻ hoảng hốt, có chút cô đơn của Nam Mẫn thì lòng cứ thấy là lạ, tự trách bản thân nhắc đến cái chủ đề làm con người ta mất hứng này.
“Là do em lắm miệng quá, chị đừng để ý, không muốn nói cũng không sao”.