Chương 818
Đôi mắt hơi mệt mỏi của Lạc Ưu bỗng mở thật to, vẻ mặt háo hức.
“Chỗ kích thích nào?”
Nam Mẫn thừa nước đục thả câu, nhướn mày với cô ấy: “Muốn bao nhiêu kích thích thì có bấy nhiêu”.
Tim Lạc Ưu đột nhiên hồi hộp, đập thình thịch, hai tay che mặt: “Không phải là… chỗ như thế chứ?”
“Đi rồi thì cô sẽ biết, chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng”.
Nam Mẫn tỏ vẻ mặt thần bí, sau đó bảo tài xế lái đến cửa hàng 4S, đi lấy chiếc siêu xe đang bảo dưỡng của mình.
Lạc Ưu không nhịn được nghĩ: Quả nhiên đại tiểu thư có khí chất, khí thế của đại tiểu thư.
Chỉ là nhìn thấy chiếc Porsche 911 xanh biếc sáng bóng dưới ánh đèn, Lạc Ưu vẫn không nhịn được giật khóe miệng: “Đây là xe của cô hả?”
“Là của Bạch Lộc Dư, anh nhỏ của tôi tặng đấy”.
Nam Mẫn nói: “Tuy màu sắc hơi khó coi, nhưng tính năng rất tốt, chúng ta đừng chọn xe qua bề ngoài, đi thôi, lên xe”.
Lạc Ưu ngắm kỹ chiếc xe này, phát hiện ngoại trừ màu xanh, thì không có vấn đề gì khác.
Lạnh lùng bá đạo, rất hợp đi làm việc xấu.
Nam Mẫn đích thân lái xe, chở Lạc Ưu đến nơi ‘vừa thần bí vừa kích thích’, Lạc Ưu rất hào hứng, nhưng chiếc xe càng lúc càng chạy xa hơn.
Đi mãi cho đến cái cầu vượt nào đó mới dừng lại, màn đêm buông xuống, đèn lồng treo cao, đèn đường sáng trưng chiếu chiếc cầu vượt sáng như ban ngày, mấy chục chiếc xe đua đỗ thẳng hàng bên đường.
Lạc Ưu vừa lướt nhìn một cái liền hiểu ra, đây là trường đua xe.
Sắc mặt cô vẫn khá bình tĩnh: “Thì ra đây chính là nơi kích thích mà cô nói”.
“Nếu không thì cô nghĩ là ở đâu?”
“Tôi còn tưởng là…”
Lạc Ưu suýt nữa buột miệng nói ra, quay đầu nhìn Nam Mẫn, cười xấu xa.
Cô không nhịn được vỗ cô ấy một cái: “Cô chọc tôi hả!”
“Cô Lạc yêu quý”, Nam Mẫn cười nói: “Nếu tôi dám đưa cô đến nơi mà cô nghĩ, anh hai tôi còn không phải nuốt sống tôi, cô nghiêm túc đi, được chứ”.
Trong lúc nói, một bóng hình màu trắng cao gày từ nóc xe nhảy xuống, đi về phía chiếc xe của Nam Mẫn, gõ cửa kính.
Nam Mẫn hạ cửa kính, là anh nhỏ Bạch Lộc Dư.
Bạch Lộc Dư nói: “Anh vừa nghe người của cửa hàng 4S nói em đi lấy xe, thì đoán được em muốn đến trường đua xe ngầm, thế nào, ‘công tử’ định tái xuất giang hồ chăng?”
Nam Mẫn mỉm cười: “‘Công tử’ ở đâu ra, giang hồ là ở đâu, lấy đâu ra cách nói rút khỏi?”
Bạch Lộc Dư khẽ cười, giơ tay cho dẹp chướng ngại vật trên đường, cũng bảo mọi người tránh đường.
Nam Mẫn nói với Lạc Ưu: “Yên tâm đi, sẽ không để cô đến đây vô ích đâu”.
Cô lấy ra một chiếc mặt nạ nửa bên màu trắng từ trong xe đeo lên mặt, sau khi buộc lên, chỉ lộ ra cái miệng, sau đó ấn mấy nút trong xe, soạt một cái mui xe mở ra, đầu xe xuất hiện một biểu tượng.