VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Nam Mẫn bốc hỏa trong lòng, cố kiềm chế, cười như không cười nói: “Đợi đến ngày anh tự nguyện nhường bát nhỏ men pháp lang cho tôi đi”.
Dù sao anh sẽ không nỡ cho cô.
Đồng tử của Dụ Lâm Hải tối lại, như suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: “Được, vậy ngày mai đi”.
Nam Mẫn: “…”
“Sáu giờ tối mai, tôi đến đón cô.

Không làm phiền cô nữa, tạm biệt”.
Dụ Lâm Hải trịnh trọng nói xong, khẽ gật đầu, đưa theo đám người Hà Chiếu ra về.
Nam Mẫn nhìn chằm chằm bóng dáng anh xa dần, hơi hoang mang, hỏi Cố Hoành: “Là anh ta nói sai, hay tôi nghe nhầm? Anh ta muốn làm gì?”
Cố Hoành nói: “Cô nói nếu tổng giám đốc Dụ tình nguyện nhường bát men pháp lang cho cô, cô sẽ mời anh ta ăn cơm.


Anh ta nói được, sáu giờ tối mai đến đón cô.

Tổng kết lại là sáu giờ tối mai, cô mời tổng giám đốc Dụ ăn cơm, tổng giám đốc Dụ mang bát men pháp lang đến cho cô”.
Logic không vấn đề.
Nam Mẫn lại cau mày: “Ai đồng ý với anh ta?”
Cố Hoành chớp mắt một cách vô tội: Dù sao cũng không phải tôi.
Vừa nghĩ đến tối mai ăn cơm cùng Dụ Lâm Hải, cả người Nam Mẫn đều không ổn, mất luôn cả ham muốn ăn nhím biển.
Nam Mẫn đón Nam Lâm cùng đến quán ăn đồ Nhật mà Bạch Thất đã đặt sẵn.
Sau khi Bạch Thất biết Nam Lâm bỏ tối theo sáng thì hoàn toàn coi cô ta là người mình, nhiệt tình chào hỏi Nam Lâm, liếc nhìn Nam Mẫn mặt mày ủ rũ: “Em sao thế, không phải thèm từ rất lâu rồi à? Nhím biển này rất tươi đấy, mau thử đi”.
Nam Mẫn “ừm” một tiếng, lặng lẽ ăn.
Nam Lâm lo lắng nhìn chị cả buồn bực không vui, không dám nói cũng không dám hỏi, nhìn qua Cố Hoành đối diện với ánh mắt nghi hoặc, dùng khẩu hình hỏi anh: Chị cả bị sao thế?
Cố Hoành lắc đầu với cô ta, ra ý: Không sao, không cần lo lắng.
Anh ta đẩy shusi đến trước mặt Nam Lâm: “Không ăn quen cá hồi thì ăn cái này, lấp đầy bụng”.
Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu, cảm kích cười với anh ta.
Trên con phố dài đối diện quán ăn đồ Nhật, Dụ Lâm Hải lặng lẽ dõi theo Nam Mẫn ngồi bên cửa kính bực bội ăn cơm, đối diện cô là một người đàn ông mặc đồ trắng, khuôn mặt anh tuấn, không phải ai khác, vẫn là cậu bảy nhà họ Bạch, Bạch Lộc Dư.
Cậu bảy nhà họ Bạch cũng coi là nhân vật lớn, ở bên ngoài, anh ta cũng là cậu ấm lạnh lùng, nhưng không biết tại sao lại vô cùng ân cần trước mặt Nam Mẫn.
Gắp thức ăn thì đã đành, còn lau miệng cho cô… có phải hơi quá đáng rồi không!
Đôi mắt sâu của Dụ Lâm Hải hiện ra vô cùng trầm lạnh dưới sắc đêm, vừa nghĩ đến Nam Mẫn tìm mọi cách từ chối anh, chính là vì ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, trong lòng anh không vui một cách khó hiểu.
Hà Chiếu ngồi trên vị trí bên cạnh ghế lái, tắt máy, báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ, tôi cho người xin bát gốm từ viện bảo tàng về rồi, ngày mai sẽ đưa đến thành phố Nam”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừm” một tiếng.
Hà Chiếu suy nghĩ, vẫn không nhịn được nói: “Anh nghĩ kỹ chưa? Anh thích bốn chiếc bát đó như vậy, nỡ lòng cho đi thế sao?”

Dụ Lâm Hải là nhà sưu tầm, Hà Chiếu theo anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh chủ động tặng đi thứ gì, đây là lần đầu tiên, viện trưởng viện bảo tàng cũng cảm thấy không thể tin nổi, hỏi đi hỏi lại ba lần: “Chắc chắn là chính miệng tổng giám đốc Dụ nói không? Rốt cuộc muốn tặng cho ai?”
Hà Chiếu hết chắc chắn rồi lại chắc chắn, nói với viện trưởng là muốn tặng cho mợ chủ cũ, viện trưởng mới giãn lông mày, nói một câu ý tứ sâu xa: “Đó là dấu hiệu của việc tro tàn lại cháy đấy”.
“… Ông có thể đổi cách nói không?”, Hà Chiếu giật khóe miệng: “gương vỡ lại lành” cũng được mà.
Bề ngoài Dụ Lâm Hải không nhận ra có gì không nỡ, nhìn khuôn mặt nghiêng của Nam Mẫn sau cửa kính, nói: “Đồ của tôi cũng là của cô ấy, không có gì không nỡ”.
Trong lúc Nam Lâm vào nhà vệ sinh, Bạch Lộc Dư truy hỏi Nam Mẫn: “Rốt cuộc là có chuyện gì, ai chọc em không vui?”
Nam Mẫn uống rượu Nhật, ra vẻ không muốn nói.
Cố Hoành quan tâm, kể lại đơn giản chuyện xảy ra buổi chiều một lượt, Bạch Lộc Dư nghe vậy mới hiểu ra: “Haiz, anh còn tưởng chuyện gì, chẳng phải anh ta mời em ăn bữa cơm thôi sao, có gì to tát”.
“Phập”, gõ nhẹ ly rượu lên bàn, Nam Mẫn ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận: “Không phải anh ta mời em ăn cơm, là muốn em mời anh ta ăn cơm!”
“Được được được”.
Bạch Lộc Dư đính chính ngôn từ: “Em mời anh ta ăn cơm, mời thì mời, cũng chẳng phải không mời nổi.

Chẳng phải anh ta còn muốn mang bát đến gặp em à, một bữa cơm đổi lấy bốn chiếc bát đồ cổ, đáng mà”.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc anh ta: “Đây là chuyện bốn chiếc bát ư? Quan trọng là em không muốn ăn cơm với anh ta!”
“Ấy, là em không đúng rồi”.
Bạch Lộc Dư giúp lý không giúp tình: “Em đã đưa ra điều kiện, người ta đồng ý, đương nhiên phải ăn bữa cơm này.


Dù sao cũng phải ăn cơm, ăn với ai chẳng phải đều là ăn à, có đúng không?”
Nam Mẫn hừ lạnh lùng một tiếng: “Anh nói thật khéo, anh muốn đi thì anh đi đi”.
“Nếu Dụ Lâm Hải chịu cho anh bốn chiếc bát đó, anh cũng đi”, Bạch Lộc Dư cảm thấy không phải là không thể.
Nam Mẫn nheo mắt: “Rốt cuộc anh có nguyên tắc không hả?”
“Trước mặt đồ tốt, nói nguyên tắc gì chứ”.
Bạch Lộc Dư muốn kích thích cô: “Em đã từng nói với anh như vậy.

Trước đây vì để có được đồ tốt, em việc gì cũng làm được.

Nghĩ năm đó vì một cái kệ cũ kỹ, em về nông thôn làm nông giúp người ta một tháng, bây giờ lớn tuổi rồi thì da mặt mỏng đi hả? Ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi