VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Một đám đàn em trố mắt nhìn nhau, thật ra thì bọn chúng đã không cầm nổi cây gậy rồi, một dao Nam Mẫn rạch trước ngực bọn chúng vẫn còn đang ứa máu, bọn chúng sợ hãi mình sẽ bỏ mạng vì mất máu quá nhiều.

Nếu một dao kia của Nam Mẫn sâu thêm mấy phân, e rằng ruột cũng sẽ rơi ra ngoài.
Người phụ nữ này quá đáng sợ, còn dọa người hơn cả Diêm La Vương.
Lại nhìn mấy thuộc hạ Dụ Lâm Hải dẫn tới, bọn chúng càng không thể có phần thắng, lão đại cũng thành bại tướng dưới tay rồi, bọn chúng còn có thể làm thế nào, chỉ đành tả tơi rơi rụng ngoan ngoãn quỳ xuống chỗ Nam Mẫn chỉ định.
Quỳ cũng quỳ rồi, nào còn vẻ khí phách gì nữa, bọn chúng lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Cô Nam à, chúng tôi là phụng mệnh làm việc, không phải cố ý xúc phạm cô.

Cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho chúng tôi đi”.
“Tha cho chúng mày? Làm gì có giấc mộng xuân thu ấy?”

Một giọng nói hùng hồn vang lên, ông K dẫn theo người vội vã tới, lập tức bao vây hiện trường, bảo vệ Nam Mẫn, ông ta mặt đầy lo âu nhìn cô: “Cô Nam, không sao chứ?”
Nam Mẫn nhàn nhạt lắc đầu: “Vốn tưởng rằng bạn cũ, không ngờ chỉ là mấy tên côn đồ, sớm biết thì đã không cần mọi người qua nữa”.
Cô xua xua tay: “Mọi người tránh sang một bên đi, đừng cướp kịch hay”.
Người nhà họ Nam nghe mệnh lệnh liền rút lui đứng ngay ngắn sang bên cạnh, để lộ một mình gã đàn ông cao to.
“Nói lại một lần nữa những gì mày vừa nói đi”.
Nam Mẫn giống như một đạo diễn chỉ huy “chuyên viên quay phim” Dụ Lâm Hải giơ điện thoại di động lên quay chụp, gã mặt sẹo là nam chính, mấy thằng em bên cạnh làm bạn diễn.

Dưới sự chỉ đạo của Nam Mẫn, bọn chúng nói ra yêu cầu của Lý Bân với bọn chúng một lần nữa, kỹ năng diễn xuất mặc dù không bằng diễn viên chuyên nghiệp, nhưng lưu lại làm bằng chứng là đủ rồi.
Dụ Lâm Hải giơ điện thoại di động, nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Nam Mẫn trong ống kính, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng vẫn có một loại thần thái hút hồn.
Cố Hoành và Nam Lâm ở trong xe không đợi được, vốn bọn họ muốn đi ra giúp đỡ Nam Mẫn, không ngờ chẳng cần đến bọn họ ra tay, một mình Nam Mẫn đã dọn dẹp sạch sẽ đám người đó.
Nam Lâm nhìn nhất cử nhất động của Nam Mẫn, dáng vẻ nhàn nhã, cô ấy cảm thấy cơn sóng trong lòng đang dâng trào cuồn cuộn, trái tim đập loạn: Không hổ là chị cả, quả nhiên bá đạo!
Bao giờ cô ấy mới có thể luyện thành dáng vẻ này chứ?
“Thu xong chưa?”, Nam Mẫn quay đầu hỏi Dụ Lâm Hải, anh gật đầu: “Xong rồi”.
Mặc dù anh không biết tại sao mình lại nghe lời cô như vậy, hơn nữa dường như cô cũng không một chút bất ngờ về sự xuất hiện của anh ở đây.
Dụ Lâm Hải cất điện thoại di động đi, tâm tình có chút phức tạp không nói nên lời.
Anh vốn tưởng rằng mình cấp tốc chạy đến đây là để anh hùng cứu mỹ nhân, dọc theo đường đi lo lắng, trong đầu còn nghĩ ra cảnh người phụ nữ sợ hãi hét lên “Hải ơi cứu em!” như trong phim thần tượng, sau đó anh dũng mãnh đứng chặn cô phía sau, thâm trầm nói: “Đừng sợ, có anh đây”.

Tiếc là cảnh tượng mộng ảo như vậy không có thật.

Tình huống hiện tại là mỹ nhân vốn không cần anh cứu, có thể trừng trị người xấu quỳ xuống cầu xin tha thứ, mà người anh hùng như anh lại giống như khán giả, giúp đỡ quay video chính là chức trách lớn nhất của anh.
Nam Mẫn không quan tâm vẻ tiếc nuối và cô đơn trong lòng Dụ Lâm Hải, cô bảo ông K đưa mấy tên côn đồ kia đến cục cảnh sát.

Mặc dù trước khi đến cục cảnh sát, hình như bọn họ cần phải đến bệnh viện một chuyến để cầm máu trước.
“Chị, chị lợi hại quá đi!”, giải quyết xong chuyện, Nam Lâm hết hồn lao đến bên cạnh Nam Mẫn, mặt đầy sùng bái nhìn cô.
Nam Mẫn cười nhạt, sờ sờ mặt cô ấy: “Sợ không?”
Nam Lâm lắc đầu, rồi lại khẽ gật đầu: “Một chút xíu, nhưng có chị và anh bảo vệ em, em không sợ đâu”.
“Lên xe đi, chúng ta về nhà”.
Nam Mẫn nói một câu, sau đó lại nhìn về phía Dụ Lâm Hải hỏi: “Anh thì sao, có theo em về không?”
Một câu nói kinh động của cô gần như khiến lòng Dụ Lâm Hải nổ tung như hoa, đầu anh bối rối, không dám tin chỉ vào mình: “Cô muốn tôi… về cùng cô?”
“Không phải hỏi anh, hỏi người phía sau anh cơ”, Nam Mẫn lười biếng giương mắt lên.
Gần như trong nháy mắt, Dụ Lâm Hải cảm thấy sau gáy mình sinh ra gió, một luồng khí lạnh ép tới, anh theo bản năng tránh né, một quả đấm trực tiếp nhắm đánh vào anh.


Dụ Lâm Hải nắm chặt quyền, ra tay ngăn cản, hai quả đấm thép nhắm tới một chỗ, có thể nghe thấy tiếng gió phá không.
Hai người đàn ông híp mắt nhìn nhau, thấy địch ý trong mắt đối phương, gần như trong nháy mắt liền đồng thời đánh nhau.
Anh một quyền, tôi một cước, đánh cực kỳ nghiêm túc, trong không khí chỉ có thể nghe được bắp thịt va chạm vào nhau.
Nam Lâm nhìn đến ngây ngốc: “Chị, bọn họ đây là?”
“Rảnh rỗi đến hoảng, bệnh cũ tái phát thôi”, Nam Mẫn lạnh lùng đứng bên cạnh xem, ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại không nhịn được rơi vào người Dụ Lâm Hải, lâu rồi cô không thấy anh trong dáng vẻ này.
Quanh năm âu phục giày da, áo quần bảnh bao, có lúc cô cũng quên mất anh đã từng là đặc cảnh thân thủ cực giỏi.
Kí ức kéo cô về thời điểm mười năm trước, anh đi sâu vào hang cọp cứu cô, họ dựa lưng vào nhau, trải qua ngày tháng sóng vai tác chiến… tim Nam Mẫn đập không tự chủ sót nửa nhịp, trong lòng không hiểu sao mềm nhũn ba phần.
Ở một nơi nào đó vốn đã chết, cuối cùng lại trở nên sống động.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi