Chương 907
“Đến Birmingham rồi thì còn sợ gì nguy hiểm nữa? Nhà mình mà, không sợ. Cử một nhánh quân đội đến bảo vệ con bé là được rồi, để bố sắp xếp, Mẫn Mẫn muốn đi đâu cứ đi”.
Ông ấy dùng tiếng nước ngoài trách mắng con trai mình một phen, Nam Mẫn đứng bên cạnh cáo mượn oai hùm.
Xem như tìm được vị cứu tinh rồi.
Không biết là nể mặt ông bố nhà mình, hay là cậu em thứ ba trong nhà, mà Lạc Quân Hành đã lên tiếng bỏ cấm túc cho Nam Mẫn.
Cho phép cô đi chơi trong điều kiện được bảo vệ chặt chẽ.
Cuối cùng Nam Mẫn cũng được gỡ bỏ phong ấn, cô vui vẻ không sao tả được, kéo bố lớn, anh cả và Hạ Thâm lên đảo Hoa Hồng chơi.
Ba người đàn ông nằm trên chiếc ghế bên bờ cát, nhìn Nam Mẫn như người cá bơi qua bơi lại dưới nước, trên môi là nụ cười dịu dàng.
Ông Shelby cười hơ hớ: “Suy cho cùng vẫn là con nít, lúc mẹ các con còn trẻ cũng nghịch lắm, chẳng có lúc nào ngơi nghỉ”.
Lạc Quân Hành lắc đầu, nói: “Không bao giờ, mẹ điềm tĩnh hơn con khỉ con này nhiều”.
Hạ Thâm đồng ý gật đầu, trong ký ức của anh ta, tuy mẹ cực kỳ nóng tính nhưng lại không gây ra nhiều sự ầm ĩ như Nam Mẫn.
Ông Shelby nói: “Đó là do các con chưa từng thấy Lạc Nhân khi còn trẻ thôi, hoang dã và ngông cuồng lắm, chẳng có một người đàn ông nào đủ sức đánh với bà ấy, bố cũng chẳng thể làm được”.
Giọng ông ấy pha lẫn chút tiếc nuối: “Năm đó bố đã dâng hết tất cả tài sản mình có được tới trước mặt bà ấy, nhưng bà ấy vẫn không chịu gả cho bố”.
Lạc Quân Hành thản nhiên nói: “Mẹ đã tặng con cho bố, để bố có được một đứa con trai rồi, bố nên cảm thấy thỏa mãn đi”.
Nghe thấy những lời “đại nghịch bất đạo” đó, ông Shelby lại thấy rất hợp lý, nhếch môi cười hà hà: “Thế cũng đúng, chứ không làm sao bố có được một đứa con trai xuất sắc thế này?”
Không phải ông ấy chưa từng cưới vợ, cũng chẳng phải ông ấy không có con, nhưng cả vợ và con của ông ấy đều mắc bệnh nên qua đời, người dân địa phương nói rằng đó chính là lời nguyền rủa của gia tộc Shelby.
Ông Shelby từng mất đi tất cả hy vọng để sống, mãi đến một ngày ông ấy vô tình có được một đứa con trai đầy đủ tư cách và đầy bắt mắt thông minh, tất cả mới dần chuyển biến trở nên tốt hơn.
Hạ Thâm nghe bố con họ trò chuyện với nhau, lại nghĩ tới chuyện nhà mình, ánh mắt dần tối đi.
“Nhà chúng ta, làm gì có ai không phải là như thế?”
Sự xuất hiện của anh ta, dù đối với bố hay là toàn bộ nhà họ Hạ, đều là một sự cứu rỗi.
Mà sự xuất hiện của mẹ, dù là với anh ta, hay là những người anh em khác, cũng đều là sự cứu rỗi.
Nam Mẫn đã rời khỏi thành phố Nam được một khoảng thời gian.
Dụ Lâm Hải vẫn luôn ở thành phố Nam chờ đợi, không trở về thành phố Bắc.
Kiều Lãnh bên này có anh theo dõi sít sao, chuyện của Trác Huyên và Vương Bình anh cũng theo sát, chuyện này một ngày chưa giải quyết thì sự an toàn của Nam Mẫn vẫn chưa được bảo đảm, anh sẽ không thể yên tâm được.
Ông cụ Dụ biết Dụ Lâm Hải đang điều tra Trác Huyên, cứ tưởng bọn họ đang muốn quay lại vết xe đổ bèn tức giận gọi điện thoại tới mắng cho anh một trận.
Dụ Lâm Hải giải thích cả nửa ngày mới khiến ông cụ tin rằng mình không làm chuyện đó vì Trác Huyên, mà là vì Nam Mẫn.