Chương 914
Được lớn lên trong vòng tay các người mẫu và ma đầu thời trang, nếu không phải có mẹ ngăn cản, suýt chút nữa cô đã đi theo con đường của ngôi sao nhí.
Không bồi dưỡng cô thì bồi dưỡng anh ba Hạ Thâm.
Trên người Hạ Thâm có rất nhiều nhãn hiệu, ngoài là sao thế hệ thứ hai, diễn viên, ca sĩ, anh ta cũng là một tín đồ thời trang, con cưng của các thương hiệu xa xỉ, năng lực quảng bá thương hiệu cực tốt.
Hành trang của ba người gọn gàng đơn giản, nhưng lại mang theo mười mấy chiếc valy, đều là chuẩn bị cho công chúa nhỏ Nam Mẫn.
Phụ nữ đều thích cái đẹp, cũng thích thay đủ các kiểu các loại quần áo, xem xong buổi biểu diễn, đoán chừng trang phục cao cấp của các nhãn hiệu lớn cũng sẽ rơi vào valy của cô.
Quá trình này được truyền từ mẹ đến em gái, bọn họ cũng rất quen thuộc.
Ngoài cưng chiều thì còn có thể làm thế nào?
Lạc Quân Hành và Nam Mẫn không cùng Hạ Thâm đi thảm đỏ, trực tiếp vào hội trường chờ xem buổi biểu diễn, Nam Mẫn ra phía sau hậu trường chào hỏi một số chủ thương hiệu quen thuộc, trong giây lát đã mở ra mô hình kinh doanh.
Kết quả là vừa ra khỏi hậu trường thì đụng phải một người cô sẽ không ngờ sẽ gặp ở đây.
“Cô Grace, không ở lại gặp cô”.
Phu nhân Mey mặc lễ phục cao cấp, xinh đẹp như một nữ minh tinh, rất thiện ý chào hỏi Nam Mẫn.
“Chào phu nhân Mey”.
Nam Mẫn khẽ nhếch mép, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt, không có ý muốn trò chuyện, cô đi ngang qua cô ta muốn ra ngoài.
Nhưng phu nhân Mey lại tiến lên ngăn cản cô: “Có tiện trò chuyện đôi câu không?”
“Không tiện”.
Nam Mẫn vẫn cười, chỉ là không cho cô ta một chút mặt mũi, cô dị ứng với Bạch Liên Hoa, nói nhiều hơn một câu liền cảm thấy chán ghét.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao Sophia chết ư?”
Một câu nói của phu nhân Mey đã khiến Nam Mẫn dừng bước.
Hành lang nơi các cô đang đứng thông với một con đường khác từ hậu trường đến nhà vệ sinh, người qua lại không nhiều, vì lời nói này, hành lang đang yên tĩnh bỗng vang dội.
Nam Mẫn quay đầu, híp mắt nhìn phu nhân Mey: “Cô có ý gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân Mey vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo, giống như người đeo mặt nạ, khiến người ta không cảm nhận thấy một chút ấm áp trên người cô ta, toàn thân tỏa ra băng lạnh.
Giống như xác sống bước ra từ ngôi mộ.
“Giữa tôi và Sophia là quan hệ như thế nào, chắc hẳn Shirvan cũng đã nói cho cô biết rồi chứ?”
Sắc mặt Nam Mẫn lạnh lẽo: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì, tôi không rảnh để ở đây chơi đố với cô”.
“Tôi yêu Shirvan Shelby”.
Phu nhân Mey tựa người vào tường, châm một điếu thuốc rồi nhả khỏi, trên mặt mang vẻ u ám: “Tôi đã yêu anh ấy nhiều năm nay. Lần đầu tiên tôi đến Birmingham, khi gặp anh ấy tại bữa tiệc, tôi đã yêu anh ấy rồi. Từ nhỏ đến lớn, đều là đàn ông theo đuổi tôi, vây quanh tôi. Bọn họ chỉ muốn quỳ rạp dưới góc váy của tôi, cầu xin tôi nhìn bọn họ một cái. Chỉ có Shelby là coi thường tôi”.
Cô ta khẽ cười một tiếng: “Nhưng tôi vẫn yêu anh ấy không có thuốc chữa, yêu đến mức giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh ấy là đàn ông. Trong mắt tôi chỉ có anh ấy!”
Vẻ mặt Nam Mẫn khó chịu, cô thấy loại cảm giác này rất kỳ quái.
Giống như nghe câu chuyện của mình, lại giống như một người đứng xem bên cạnh, lắng nghe tất cả bằng một trái tim lạnh giá, không chút rung động.
“Tôi lấy hết dũng khí tỏ tình với anh ấy, nhưng anh ấy đã từ chối tôi, quay đầu liền cưới một người khác”.