VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 917

Phó Vực nói: “Nhưng dì Dụ đến Messuri thật là đúng đắn, sức khỏe dì đã hồi phục rất tốt, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, ngày ngày đều cười ha ha”.

“Vậy sao?”

Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Đó là bởi vì đã có người có khiến mẹ vui vẻ”.

“Ơ, xem ra cậu biết rồi”.

Dụ Lâm Hải hỏi: “Sư thúc Đinh kia là ai?”

“Tôi cũng không rõ lắm, nói thế này đi, nếu bàn về y thuật, ông ta cũng xem như là cao nhân ngoại thế, vai vế lớn hơn bác sĩ Tô, Tô Duệ nhìn thấy cũng phải cung kính gọi ông ta một tiếng ‘sư thúc’ đó”.

Phó Vực lại nói: “Nhưng từ trên xuống dưới Messuri cũng đều gọi ông ta là ‘sư thúc’. Tô Âm nói ông ta không muốn lộ tuổi tác của mình. Tính cách ông ta cũng khá hài hước, cực kỳ giống lão ngoan đồng Chu Bá Thông trong Thần Điêu Hiệp Lữ”.

“Chu Bá Thông quan hệ với vợ người ta, cũng không phải loại đàn ông đứng đắn gì”, Dụ Lâm Hải đáp.

“…”

Phó Vực lập tức nghẹn lời: “Người anh em, nếu cậu cứ nói chuyện như vậy thì trời sẽ bị cậu nói đến chết đấy. Theo như cậu nói, trên đời này không có đàn ông đứng đắn”.

Anh ta lại nói: “Tôi chỉ nói sư thúc Đinh tính cách giống lão ngoan đồng, chứ không nói người ta chính là Chu Bá Thông. Dù thế nào đi chăng nữa chắc cũng đáng tin hơn đài trưởng Thẩm”.

Nói đến Thẩm Lưu Thư, khuôn mặt Dụ Lâm Hải khẽ biến sắc.

“Có thể ngày mai Thẩm Lưu Thư sẽ đi Messuri, cậu giúp tôi để ý một chút, nếu ông ta đến thì đuổi ông ta ra ngoài, đừng để ông ta quấy rầy mẹ tôi”.

“Ông ta đến Messuri làm gì?”

Phó Vực hỏi xong liền hiểu ra: “Chẳng lẽ ông ta muốn làm trâu già ăn cỏ ban đầu, tái hợp với dì Dụ? Nằm mơ giấc mộng xuân thu à!”

Dụ Lâm Hải ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây.

Phó Vực nhớ ra, vội vàng nói: “Ồ, lời tôi vừa nói kia chỉ nhằm vào Thẩm Lưu Thư thôi, không có ý ám chỉ cậu. Cậu cũng không tính là trâu già, cùng lắm chỉ là con lừa ngốc”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Phó Vực cười ha ha: “Đùa thôi đùa thôi, tóc cậu mọc ra rồi, không còn là con lừa ngốc nữa”.

Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta: “Không còn gì nữa thì tôi cúp đây”.

“Aiz, đợi đã, cậu đừng vội mà”.

Bên kia Phó Vực cười đến phát sặc, miễn cưỡng dừng tiếng cười càn rỡ, lại hỏi: “Sau khi Mẫn đến nước Y thì đã liên lạc với cậu chưa?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Dụ Lâm Hải trong nháy mắt đã hòa hoãn hơn một chút, người cũng theo đó thẳng lên: “Ừ”.

“Ừ. Ừ?”

Phó Vực rất kinh ngạc: “Mẫn liên lạc với cậu? Thật hay giả thế? Đừng khoác lác nha”.

Dụ Lâm Hải nói: “Cô ấy kết bạn Wechat với tôi”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi