VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 978

Ông ấy ngậm tẩu thuốc, được Bạch Lộc Dư đỡ dậy đi ra ngoài.

Ban giám đốc thấy vậy liền cuống cuồng: “Tiền bối Nam Ông, ông muốn đi đâu?”

“Nghe không hiểu tiếng người à? Về nhà”, Nam Tam Tài phun một hớp khói: “Ông đây không hầu nữa!”

“…”

Lũ ngu.

Nam Mẫn dựng chổi ở góc tường, vỗ vỗ tay cũng muốn rời đi, nhưng bị Văn Cảnh Dật ngăn lại.

“Ông nội cháu nổi giận là chuyện bình thường, mấy ngày nay ông ấy khó chịu, nhưng hạng mục này không có ông ấy không được, cháu hiểu mà. Quay về dỗ dành ông ấy, chờ ông xử lý xong chuyện bên này thì sẽ lại mời ông ấy quay về”.

Nam Mẫn nhàn nhạt ‘vâng’ một tiếng.

Lúc sắp đi lại bị Văn Cảnh Dật ngăn lại: “Aiz, cháu chờ một chút”.

Ông ta kéo cổ tay Nam Mẫn: “Theo ông đi vào đây, Hải có đồ tốt giữ lại cho cháu”.

“Cháu không cần”, Nam mẫn nhíu mày, mấy ngày nay cô liên tục bị Dụ Lâm Hải làm cho đau đớn, cô sợ lắm rồi.

Không muốn nhìn thấy quà gì nữa.

Văn Cảnh Dật ‘chậc’ một tiếng, không nói lời nào kéo cô vào: “Thật sự là đồ tốt!”

Ông ta ngoắc ngoắc tay với đám Lạc Quân Hành: “Các cậu cũng vào đi, cùng ngắm”.

Nam Mẫn được Văn Cảnh Dật kéo vào trong phòng, Hạ Thâm và Lý Vân cùng nhìn sang Lạc Quân Hành: “Anh cả, đi vào xem chút không?”

Lạc Quân Hành không nói lời nào liền đi theo.

Vào trong phòng, Văn Cảnh Dật thần bí cầm chìa khóa mở một chiếc rương bảo vệ, cẩn thận lấy ra một hộp gỗ rất dài, sau đó lại khóa rương lại.

Mắt ông ta sáng lên, đặt bảo bối trước mặt Nam Mẫn: “Mở ra nhìn xem”.

“Cái gì vậy?”, bây giờ sự cảnh giác của Nam Mẫn đã vượt xa cả tò mò.

Văn Cảnh Dật giao hộp gỗ vào tay cô: “Mở ra thì biết”.

Nam Mẫn không biết làm sao, chỉ đành mở hộp gỗ, hộp gỗ dài như vậy, chắc hẳn bên trong đựng một loại tranh chữ.

Mở ra nhìn, đúng thật là như vậy, quyển trục rất dài, trông vô cùng dầy.

Bệnh nghề nghiệp lại một lần nữa nổi lên, Nam Mẫn bắt đầu tò mò.

Cô không nhịn được liền lấy quyển trục ra.

Hạ Thâm thấy vậy, không khỏi nghi ngờ: “Là tranh chữ? Sao lại dầy như vậy?”

Nói xong anh ta tiến lên giúp Nam Mẫn trải quyển trục ra, trong nháy mắt mọi người đều kinh ngạc, quả thật rất dài.

Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất không phải độ dài của nó, mà là nội dung!

Lý Vân trợn tròn hai mắt, một người không có chuyên môn như anh ta vừa nhìn liền nhận ra ngay: “Đây là… tranh Thanh Minh Thượng Hà??!”

Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn trong nháy mắt híp lại, sau đó lóe sáng, giống như hội tụ vào biển sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi