VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1011

“Nó sẽ không ăn thịt chúng ta chứ?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy gấu đi đến chỗ bọn họ, sợ tới mức nhắm mắt lại.

“Có anh ở đây!” Hoắc trì Viễn cố gắng bảo vệ Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng, cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, dịu dàng an ủi.

Con gấu từng bước tiến gần, nguy hiểm càng lúc càng gần, cận kề cái chết cũng càng gần hơn.

Hoắc trì Viễn cảm nhận được Tề Mẫn Mẫn đang run lên lại không dám lên tiếng, sợ đánh động đến con gấu. Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Nhận ra con gấu đang đến gần, Hoắc trì Viễn lập tức che miệng và mũi của Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng ra lệnh: “Ngừng thở! Nhắm mắt lại! Giả chết!”

“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn hoang mang gật đầu.

Lần đầu sinh mạng của cô bị uy hiếp, chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi này. Dường như máu cũng đang bị đông lại.

Con gấu đến gần hai người, cúi xuống lưng Hoắc trì Viễn ngửi ngửi, dường như đang kiểm tra hai người đã chết hay chưa.

Tề Mẫn Mẫn cảm nhận được hô hấp của con gấu gần ngay trong gang tấc, sợ đến mức muốn hét lên. May mắn bị Hoắc trì Viễn bịt chặt miệng mũi, cô mới không kêu lên được.

Có lẽ đã xác định hai người đã chết, hình như con gấu cũng không đói, cho nên vòng quanh Hoắc trì Viễn vài cái xong, liền chậm rãi dời đi, đi vào núi sâu.

Hoắc trì Viễn nhìn thấy con gấu cũng đã đi được một quãng xa, lập tức kéo tay Tề Mẫn Mẫn, khẩn trương ra lệnh:”Nắm lấy tay anh, bên trái ngược lại, chạy mau!”

Tề Mẫn Mẫn lập tức nghe lời năm chặt lấy tay Hoắc trì Viễn, nhanh chân kéo Hoắc trì Viễn chạy theo hướng ngược lại với con gấu.

Con gấu dường như nghe thấy tiếng bọn họ bỏ chạy, đột nhiên xoay người, biến thành kẻ săn mồi chạy về phía bọn họ.

“Con gấu đang đuổi theo chúng ta.” Tề Mẫn Mẫn thất kinh quay đầu, hoảng sợ nhắc nhở Hoắc trì Viễn.

“Chạy về phía vách núi đen.” Hoắc trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn đi vòng vèo, tiếp tục liều mạng chạy về phía trước.

Tốc độ của con gấu thật kinh người, Hoắc trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, bình tĩnh nói với cô:”Em chạy tiếp đi! Anh sẽ nhử nó đi hướng khác!”

Nghe Hoắc trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức bổ nhào vào lòng Hoắc trì Viễn, ôm thật chặt thắt lưng của anh:”Đừng! Anh không được rời bỏ em!”

Cô biết anh có ý gì. Anh từ bỏ hy vọng sống sót để làm con gấu phân tâm, nhường cơ hội bỏ chạy cho cô.

Cô tuyệt đối không cho phép anh làm như vây!

Nếu không thể cùng sống, vật thì cùng chết!”

“Nghe lời! Nếu em không đi, cả hai chúng ta sẽ chết!” Hoắc trì Viễn lớn tiếng nói.

“Vậy thì cùng chết đi!” Tề Mẫn Mẫn vẫn ôm chặt Hoắc trì Viễn không buông.

“Cùng sống cùng chết!” Hoắc trì Viễn cụng vào trán Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói. Cảm nhận được nguy hiểm đang từng bước đến gần, không có thời gian nói thêm nữa, anh nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, kéo theo cô tiếp tục chạy về phía vách núi đen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi