VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1025

Bác sĩ nhanh chóng ngồi sang phía bên kia, thật cẩn thận cầm tay Tề Mẫn Mẫn bắt mạch:”Cố phu nhân bị trúng gió, lại sảy thai, cơ thể bị nhiễm lạnh…”

“Ông không cần phải lải nhải mấy thứ lý luận trống rỗng đó nữa! Mau kê thuốc!” Hoắc trì Viễn bất mãn thúc giục.

Nếu không phải trong núi không có sóng di động, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, vấn đề sẽ được giải quyết. Còn đứng đây để tên bác sĩ bản địa kia khám cho Tề Mẫn Mẫn làm gì?

Hoắc trì Viễn rống lên làm bác sĩ run rẩy.

Tề Bằng Trình nhanh chóng đi tới, vỗ vỗ bả vai bác sĩ:”Đừng vội, từ từ xem xét.”

“Vẫn là ông….” Bác sĩ cảm thấy sự rét lạnh của Hoắc trì Viễn, lập tức câm miệng, cầm bút viết ào ào trên giấy:”Một ngáy uống ba lần, hòa vào nước.”

“Thuốc!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn bác sĩ liếc mắt một cái.

Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ túm ống tay áo của Hoắc trì Viễn, nhỏ giọng nói:”Hoắc trì Viễn, anh dịu dàng một chút. Người ta bị anh dọa chết rồi.”

Hoắc trì Viễn phụng phịu, lạnh lùng “Ừ” một tiếng.

Tề Mẫn Mẫn xì ra một tiếng cười. Cô dùng sức nhéo má Hoắc trì Viễn:”Vậy là mà dịu dàng sao?”

“Thuốc đều ở…trong nhà tôi. Chốc nữa tôi sẽ bảo Trác Luân Bố theo tôi về lấy thuốc.” Bác sĩ căng thẳng nhìn Hoắc trì Viễn, “Để tôi xem chân cho anh.”

Tề Bằng Trình đi đến, đón lấy Tề Mẫn Mẫn trong lòng Hoắc trì Viễn, để cho bác sĩ khám vết thương cho Hoắc trì Viễn.

“Mắt cá chân bị sưng rất to, anh kiên nhẫn một chút!” Bác sĩ cầm mắt cá chân Hoắc trì Viễn, đột nhiên dùng sức, chỉ nghe thấy “Rắc” một cái, Hoắc trì Viễn liền thở hổn hển.

“Tốt lắm! Tôi có một ít cao chó, anh cầm lấy mà bôi. Nhớ là một ngày ba lần.” Bác sĩ lấy một lọ cao từ trong hòm thuốc ra.

“Bao lâu có thể khỏi?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hỏi.

“Có lẽ….không lâu lắm….” Bác sĩ nhìn gương mặt rét lạnh của Hoắc trì Viễn, lập tức đổi giọng, “Có lẽ sau hai tuần tới sẽ không đau nữa.”

“Lâu vậy sao?” Hoắc trì Viễn nhíu mi nói.

“Tôi bôi giúp anh trước.” Bác sĩ cầm lọ cao, xé lớp giấy lót ra, thoa lên chân Hoắc trì Viễn.”Cái này giảm đau rất tốt. Là phương thuốc gia truyền, tôi tự leo núi hái thảo dược về rang khô lên. Vết thương của anh hai tuần sau sẽ khỏi thôi.”

Nói về mình, bác sĩ lại bắt đầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Gia truyền?” Hoắc trì Viễn mím môi, dường như nghĩ đến điều gì đó nhìn bác sĩ.

Bác sĩ đứng dậy, gọi Trác Liệt, cùng anh về nhà lấy thuốc.

“Cậu họ, y thuật của vị bác sĩ này thế nào ạ?” Hoắc trì Viễn có chút bất an hỏi A Khố.

“Cái này cậu cũng không rõ. Dù sao toàn bộ người trong tộc ai có bệnh gì đều tìm đến ông ta.” A Khố trả lời ngay.

“Hi vọng ông ta có thể dùng được.” Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn đang dựa vào lòng Tề Bằng Trình, lo lắng nói. “Nơi này chẳng hay ho gì, ngay cả sóng điện thoại cũng không có!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi