VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1039

Mà Tề Mẫn Mẫn chết, người được lợi lớn nhất chính là Dương Nguyệt Quyên cùng Tề Lạc.

Mà Trác Liệt điện thoại tới nói cho anh biết, hoài nghi của anh là hoàn toàn chính xác.

“Dương Nguyệt Quyên! Trừ bỏ bà ta, ba không còn nghĩ tới ai muốn làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn nữa.” Tề Bằng Trình hối hận nắm chặt quả đấm.

Ông thật sự bị coi thường, chọc phải một người đàn bà không nên chọc.

Bọn họ tại Hắc Hà không gây cừu chuốc oán, nếu không phải Dương Nguyệt Quyên, thật sự tìm không ra ai có lý do gì để hại bọn họ.

“Con cũng sớm nghi ngờ rồi.” Hoắc trì Viễn đem di động đưa cho Tề Bằng Trình, “Trác Liệt có lời muốn nói cùng ba.”

Tề Bằng Trình nhận điện thoại, biểu tình ngưng trọng nói: “Trác Liệt, là dượng. Có kết quả rồi hả? Cháu xác định? Được! Dượng biết rồi! Cám ơn cháu! Dượng trở về tìm tấm hình, cháu đưa người làm chứng xác nhận một phen. Nếu như quả thật là bà ta, dượng sẽ báo cảnh sát.”

“Thật đúng là Dương Nguyệt Quyên? Vậy mà lại là bà ta! Thật đáng giận! Bà ta còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa?” Tề Mẫn Mẫn sau khi nghe thấy lời ba cùng Hoắc trì Viễn nói, liền tức giận nắm chặt quả đấm. Ông ngoại bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết, baby của cô cũng vì bà ta mà mất.

Người phụ nữ độc ác này!

“Đừng nóng giận.” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng an ủi.”Một khi có chứng cớ xác thực, anh sẽ thông cáo toàn thế giới tội ác của mẹ con bà ta, thu thập hai người phụ nữ độc ác này cho thỏa đáng!”

Nghe thấy lời Hoắc trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn cắn răng, oán hận gật đầu: “Đúng! Thông cáo toàn thế giới. Tuyệt đối không thể để cho hai hai mẹ con cô ta dễ chịu!”

Lynda xa xa nhìn thấy Hoắc trì Viễn đi ra, lập tức hướng bọn họ ngoắc tay.

Hoắc trì Viễn khập khiễng kéo hành lý qua, Tề Mẫn Mẫn thì được Tề Bằng Trình dìu qua.

Trịnh Húc đón lấy hành lý: “Hoắc tổng, chân của anh…”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Hoắc trì Viễn gật đầu với Trịnh Húc một cái, “Ngược lại Tề Mẫn Mẫn…”

Lynda hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc trì Viễn, liền tiến lên đỡ lấy Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói: “Tề Mẫn Mẫn, chị xem sắc mặt của em không tốt. Có cần để Trịnh Húc ôm em lên xe không?”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, trên môi nở nụ cười nhợt nhạt: “Không cần. Cám ơn chị Lynda.”

“Chị trù cho những tên khốn nạn này chết không được tử tế, kiếp sau sẽ được đầu thai làm cẩu!” Lynda tức giận nói.

Nghe thấy Lynda nói, Tề Mẫn Mẫn bị đùa cười: “Đúng! Để cho bọn họ kiếp sau làm cẩu!”

Lynda nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tề Mẫn Mẫn, chăm sóc nói: “Em coi, cười rộ lên thật đẹp, chị quên mất những thứ nói chuyện thoải mái này.”

“Lynda, cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn tuy cười trên mặt, nhưng trong mắt lại đau xót đậm đặc tới mức không thể tan được.

Lynda và Tề Bằng Trình cùng đỡ cô ngồi lên xe, quay đầu chờ Hoắc trì Viễn và Trịnh Húc đang ở phía sau.

Bởi vì chân bị thương, Hoắc trì Viễn đi lại có chút chậm chạp. Anh đặt một tay lên vai Trịnh Húc, mượn vai của anh làm sức chống đỡ để có thể đi nhanh hơn một chút.

“Hoắc tổng, đây là lần đầu tiên thấy anh chật vật như vậy.” Lynda trêu chọc nói.

“Chân bị thương có vẻ nghiêm trọng, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể đi làm được. TrỢ lý TRịnh, cầu xin cậu giúp tôi chút ít thời gian. Tết âm lịch chỉ sợ cũng không được nghỉ.” Hoắc trì Viễn phúc hắc nói, cười với Lynda.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi