VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1041

Hoắc Tương vô cùng tò mò bám vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.

“Tiểu Tương, có chuyện gì vậy?” Chu Cầm nhìn thấy hành động quái dị của con gái, lập tức mở miệng hỏi.

“Mẹ! Mẹ ra đây đi!” Hoắc Tương vẫy vẫy tay với Chu Cầm.

“Có chuyện gì mới sao?” Chu Cầm đi đến bên Hoắc Tương, kỳ quái nhìn ra ngoài. Khi bà nhìn thấy Hoắc Nhiên đang dắt tay của một cô gái đi về phía biệt thự nhưng lại bị cô gái ghét bỏ giằng ra thì dường như nhìn thầy một vùng đất mới, kinh ngạc hỏi Hoắc Tương bên cạnh:”Mẹ không nhìn nhầm đấy chứ? Hoắc Nhiên bị con gái ghét?”

“Vô cùng chính xác! Mẹ, đứa con trai này của mẹ hình như cũng muốn tặng người cho mẹ rồi!” Hoắc Tương nửa đùa nửa thật nói.

“Cái gì mà tặng người? Rõ ràng là muốn cưới vợ rồi!” Chu Cầm hờ hững nhìn con gái liếc mắt một cái.

“Mẹ chưa từng nghe qua ‘có con dâu thì quên mẹ’ sao?” Hoắc Tương vỗ vỗ bả vai Chu Cầm, dùng giọng an ủi nói, “Mẹ hãy nén bi thương!”

“Đứa nhỏ này! Đáng đánh!” Chu Cầm bất đắc dĩ cười cười.

Hoắc Nhiên đi vào biệt thự thì nhìn thấy mẹ mình và Hoắc Tương đang đứng ở cửa, bồn chồn hỏi:”Mẹ, nhóc Tương, hai người đang xếp hàng đón chào con sao?”

Hoắc Tương ném cho Hoắc Nhiên ánh mắt khinh bỉ, trực tiếp đi tới kéo người đang đứng sau lưng Hoắc Nhiên là Vương Giai Tuệ vào nhà:”Đây là người đẹp phương nào vậy? Gương mặt thật là thanh tú! Rất hợp đứng chung một chỗ với chị dâu nhỏ của em!”

Vương Giai Tuệ vụng trộm trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái.

Cô biết ngay là theo anh về nhà thế nào cũng bị người nhà anh hiểu lầm.

Cô nhanh chóng giải thích với Hoắc Tương:”Em là Vương Giai Tuệ, là bạn học của Tề Mẫn Mẫn. Chị là chị Hoắc Tương đúng không ạ? Tề Mẫn Mẫn có kể rất nhiều về chị. Em chào chị Hoắc Tương!”

“Thật sao?” Hoắc Tương kiêu hãnh cười hỏi.

“Vâng. Bạn ấy nói chị là một tiểu thuyết gia rất nổi tiếng.” Vương Giai Tuệ vẻ mặt sùng bái cười nói.

Hoắc Nhiên nhìn thấy Vương Giai Tuệ cười nói em gái mình có chút ghen tị. Đối với anh cô chưa bao giờ có vẻ mặt ôn hòa như vậy.

“Chỉ là hư danh thôi! Đi, chúng ta vào nhà rồi nói.” Hoắc Tương kéo Vương Giai Tuệ đi vào trong.

Vương Giai Tuệ nhìn thấy Chu Cầm đang nhìn cô, lập tức bất an cúi người:”Cháu chào bác ạ!”

“Cháu là bạn học của Tề Mẫn Mẫn?” Chu Cầm nhìn thoáng qua con trai, có chút ngờ vực nói.

Bà còn tưởng con trai rốt cục cũng muốn dừng chân ổn định rồi, kết hôn với một cô gái tốt. Không ngờ người nó mang đến không phải bạn gái mà lại là bạn học của Tề Mẫn Mẫn.

“Vâng. Cháu nghe anh hai Cố nói Tề Mẫn Mẫn bị thương, nên nhờ anh ấy dẫn đến đây thăm bạn ấy.” Vương Giai Tuệ vô cùng lo lắng nói.

“Giai Tuệ, sao anh hai chị lại gọi điện cho em? Hai người vốn biết nhau từ trước đúng không?” Hoắc Tương ánh mắt sắc xảo nhìn Vương Giai Tuệ.

“Em là bệnh nhân của anh ấy.” Vương Giai Tuệ lén nhìn Hoắc Nhiên, vội vàng giải thích.

“Hóa ra là bệnh nhân!” Hoắc Tương tươi cười nhìn thoáng qua Vương Giai Tuê. Cô đi đến bên Hoắc Nhiên, thấp giọng trêu chọc:”Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Anh hai, anh có thể mà!”

“Nói linh tinh gì vậy?” Hoắc Nhiên nhìn Vương Giai Tuệ đang bực mình, lập tức trách mắng. “Đó là bạn thân của chị dâu nhỏ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi