VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 117

“Chú à, anh sa thải cô ta đi!” Tề Mẫn Mẫn nhìn theo bóng lưng của cô ta, bất mãn nói với Hoắc Trì Viễn.

“Đừng ngang bướng nữa! Lynda và Trịnh Húc là phụ tá đắc lực của tôi. Sa thải cô ấy, tôi đi đâu tìm được một thư ký có thể quen thuộc với tình hình của Tập đoàn Mạc Y.”

“Chú đi với cô ta đi!” Tề Mẫn Mẫn tức giận đẩy Hoắc Trì Viễn ra, chạy ra ngoài.

Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn cau lại, lôi cô trở về phòng, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Anh ép cô vào cánh cửa, thô lỗ nói:”Em làm loạn cái gì?”

“Tôi thấy cái cô Lynda kia chính là muốn quyến rũ chú, cô ta thực sự thích chú. Chú đỡ cô ta làm tôi mất hứng!” Tề Mẫn Mẫn tức giận bữu môi.

“Tôi không thể nhìn cô ấy ngã sấp xuống” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ nheo mày,”Nha đầu, nghe tôi giải thích”

“La tôi tùy tiện! Chú không thích thì đừng để ý đến tôi!” Tề Mẫn Mẫn tủi thân đẩy Hoắc Trì Viễn ra. Cô chính là rất để tâm. Nhớ trước đây, nhin thấy mẹ mình thường khóc lặng lẽ, cô cứ ngỡ là do sức khỏe của mẹ không được tốt. Cho đến khi Dương Nguyệt Quyên xuất hiện mang theo một đứa trẻ chỉ nhỏ hơn mình ba tuổi Tề Lạc thì cô mới hiểu ra mẹ vì cái gì mà rơi lệ. Bởi vì người đàn ông mẹ yêu đã có người phụ nữ khác bên ngoài, lại còn sinh con gái. Mẹ vì thế uất ức mà chết. Cô cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ của mẹ. Người đàn ông của cô, tuyệt đối không thể Kim Ốc Tàng Kiều ở bên ngoài. Nếu để cô biết đường, cô thà rằng là ngọc nát, quyết không thể thành ngói lành!

“Ai không thích em?” Hoắc Trì Viễn bá đạo ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, siết chặt eo lưng nhỏ,”Tôi là xuất phát từ sự lễ độ. Cho dù là đó là người xa lạ, tôi cũng sẽ đưa tay giúp đỡ.”

“Cô ấy còn xinh đẹp hơn tôi.” Đôi mắt tròn của Tề Mẫn Mẫn mở to, không thoải mái nói. Không thể phủ nhận, Lynda là người con gái cực kỳ xinh đẹp, dáng người tuyệt hảo, mà ưu thế lớn nhất của cô chính là phô bày ra những gì đẹp nhất của mình. Cho dù chỉ mặc trang phục công sở, cô cũng toát ra được khí chất phong tình vạn chủng. Đó loại phong thái mà một cô gái trẻ không thể có được. Cho dù cô có học theo cách ăn mặc của Lynda, cũng không phát ra được sự phong lưu quyến rũ như vậy.

Cô không tin Hoắc Trì Viễn sẽ không nhìn thấy.

Có phụ nữ như Lynda ở bên cạnh, cũng có thể coi như mục đích của nhiều người.

“Nhìn tôi”. Hoắc Trì Viễn không do dự trả lời. Anh cho tới bây giờ không có chú ý vẻ bề ngoài của Lynda, hơn nữa anh cũng không cho rằng Lynda xinh đẹp hơn Tề Mẫn Mẫn. Vẻ đẹp của Lynda quá phàm tục, mà vẻ đẹp của Tề Mẫn Mẫn thanh khiết, trong trẻo động lòng người.

“Cô ấy còn giỏi giang hơn tôi.” Tề Mẫn Mẫn hít một hơi nói.

Lynda đem lại cho người ta ấn tượng về một người nữ tri thức thành thị cực kỳ giỏi giang, cho dù cô có bắt chước vài năm cũng không nổi.

Hoắc Trì Viễn cúi người, hôn nhẹ cánh môi của Tề Mẫn Mẫn:”Tôi thích sự thiên chân của em hơn”

“Cô ấy còn quyến rũ hơn tôi.”

Đôi môi Lynda đầy đặn, tô son đỏ tươi, là dáng môi làm cho người đàn ông nào cũng muốn hôn. Dáng người của cô rất tuyệt, váy ngắn bao quay mông lộ ra một đôi chân thon dài, đi trên đôi giày cao gót mười hai phân, quả thực chính là báu vật.

“Nha đầu,” Hoắc Trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn, đặt trong lồng ngực mình,”Cho dù cô ấy nhan sắc xinh đẹp, nhưng đối với tôi không có ý nghĩa gì. Lynda tuy rất có năng lực, nhưng Hoắc Trì Viễn khả năng của tôi so với cô ấy còn vượt trội hơn. Không có cô ấy, chỉ giống như mất đi một thư ký nhỏ bé, không ảnh hưởng gì đến các đối thủ. Hơn nữa lần này có thể hợp tác được với Smith cô ấy cũng cố gắng không ít. Tôi không thể vì sự vui buồn của em mà khai trừ cô ấy. Cô ấy đối với tôi mà nói, chỉ là một đồng nghiệp rất giỏi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi