VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1204

Tề Mẫn Mẫn đây là đang mắng bà là chó!

“Tề Bằng Trình… Ông…Ông không phải là đàn ông!Chính mắt ông nhìn thấy vợ mình bị… Bị đánh… Ông vậy mà lại mặc kệ!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.

“Vì sao tôi lại phải cản? So với bọn họ, tôi còn muốn lấy mạng bà hơn kìa!” Tề Bằng Trình quay người lại, lạnh mặt nói.

Nhớ tới Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa bị Dương Nguyệt Quyên nổ súng bắn chết, từng cơn sợ hãi lại dâng lên trong lòng ông.

Dương Nguyệt Quyên tham lam có thể, nhưng bà ta không nên đem tâm tư của mình đặt hết vào việc làm tổn thương tới Tề Mẫn Mẫn.

Lúc này, một người đàn ông mặc tây trang, thắt cà vạt, tay cầm cặp công văn đi đến. Anh cung kính đến bắt tay chào hỏi Hoắc Trì Viễn.

“Hoắc tổng.”

” Luật sư Phương, mời ngồi!” Hoắc Trì Viễn khách khí nhường chỗ ngồi.

Luật sư Phương ngồi vào bên cạnh Hoắc Trì Viễn, lấy ra một phần văn kiện: “Đây là hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần theo yêu cầu của Tiếu tiên sinh. Mời các vị xem qua một chút.”

Tề Bằng Trình ngồi sang một bên, cầm lấy bản hiệp nghị, cẩn thận nhìn một lần.

“Hiệp nghị gì vậy?”

“Hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần?”

Không chỉ có Tề Mẫn Mẫn, mà ngay cả Dương Nguyệt Quyên cùng Tề Lạc cũng khẩn trương dõi theo.

“Hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần.” Tề Bằng Trình bình tĩnh nhìn Dương Nguyệt Quyên, “Tôi quyết định chuyển nhượng hết tất cả cổ phần của công ty sang danh nghĩa Tề Mẫn Mẫn một cách vô điều kiện.Mẹ con hai người cũng không cần nghĩ tới phần tài sản kia rồi.”

“Dựa vào cái gì? Tiểu Lạc cũng là con gái của ông!” Dương Nguyệt Quyên quên đi đau đớn, đứng lên nghĩ muốn phản kháng, kết quả bởi vì bị gãy xương, mà đau đến ngã thẳng lên ghế sofa.

“Mấy chục chiếc vòng vàng kia của bà bán đi cũng đủ làm đồ cưới cho Tề Lạc rồi.” Tề Bằng Trình vô tình nói.

“Mấy trăm vạn…?” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng hỏi.

“Mấy trăm vạn mẹ còn chê ít? Người bình thường mấy vạn đồng tiền đã có thể gả con gái rồi.”

Nghe được mẹ nói, Tề Lạc nheo mắt đẹp, tràn ngập oán hận lặng lẽ liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.

Ba cũng thật là đủ ngoan độc!

Ông chuyển ngượng cổ phần công ty vô điều kiện cho Tề Mẫn Mẫn, hai mẹ con các cô một phân tiền cũng không có. Nếu Tề Mẫn Mẫn chết, người thừa kế là Hoắc Trì Viễn. Cho nên hai mẹ con các cô không có động cơ giết Tề Mẫn Mẫn.

Này thật đúng là chiêu cờ ngoan độc nhất của ba.

Thế nhưng, có lẽ người nghĩ ra chính là Hoắc Trì Viễn!

“Mẹ đừng cãi cọ, không có tiền thì gả thôi.” Tề Lạc điềm đạm đáng yêu nói.

Dương Nguyệt Quyên oán hận cắn chặt răng, mím căng môi, không nói được lời nào.

Tề Bằng TRình cũng không nhìn Dương Nguyệt Quyên, tiêu sái ký tên mình lên trên, sau đó để đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, ký tên đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi