VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1226

Hoắc Nhiên cười nắm ở trong tay, cúi đầu mổ một cái lên môi của Vương Giai Tuệ: “Anh cực kỳ thích!”

“Anh động một chút liền hôn!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt, hung hãn đẩy Hoắc Nhiên ra.

Không chỉ có Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đang nhìn, mà Ưng Mẫn cũng đang ở đây.

Ôm là đủ rồi, vậy mà anh còn hôn cô trước mặt nhiều người như thế.

Không biết xẩu hổ sao?

Hoắc Nhiên vươn hai tay ra, dùng lực xoa nắn vai của Vương Giai Tuệ: “Nhìn thấy em đã muốn chà đạp!”

“Mau cút đi!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt gầm thét.

Hoắc Nhiên cúi đầu, dùng lực hôn một cái lên môi của Vương Giai Tuệ, mới lưu luyến không rời buông cô ra, kéo hành lý đến cửa bảo an.

Vương Giai Tuệ dùng lực vẫy cánh tay: “Bác sĩ Mộng Cổ, bảo trọng!”

Ưng Mẫn vẫn đứng một bên, khoanh tay nhìn toàn bộ cảnh này. Khi Hoắc Nhiên đi đến cửa bảo an, cô đi qua trước mặt Hoắc Trì Viễn, thấp giọng nói: “Hóa ra nhà các anh thích trâu già gặm cỏ non. Hoắc Trì Viễn, em hận ngày trước mình quá già.”

Nói xong, cô cũng kéo hành lý đến cửa bảo an.

“Người phụ nữ này, không nói khó chịu không được soa?” Tề Mẫn Mẫn phẫn nộ trừng đôi mắt đẹp.

Cái gì mà trâu già gặm cỏ non?

Ưng Mẫn nói Hoắc Trì Viễn biến thái như thế có vẻ không sai lắm.

Rõ ràng là bọn họ vì yêu nhau mời cùng một chỗ.

“Cô ấy nói cũng đâu có sai. Đích thực là anh trâu già gặm cỏ non. Anh ăn rất cao hứng!” Hoắc Trì Viễn ôm chầm lấy eo của Tề Mẫn Mẫn, cười an ủi cô.

“Nếu như Ưng Mẫn cũng giống em, anh sẽ yêu cô ấy không?” Tề Mẫn Mẫn mất hứng hỏi han.

“Không nhai nổi, quá già, không có khẩu vị.” Hoắc Trì Viễn cưng chiều nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, “Vừa lòng chưa? Vợ cỏ non?”

“Vừa lòng!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm thắt lưng Cô Mạc, không thèm để tâm đến câu nói của Ưng Mẫn.

“Hai người có nhận ra là có người độc thân đang ở đây không?” Vương Giai Tuệ trêu chọc nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi với Vương Giai Tuệ:”Giai Tuệ, thực ra cậu cũng có thể giống tớ mà. Chỉ cần cậu chịu tiếp nhận anh Hoắc Nhiên.”

“Bọn tớ….chỉ là bạn bè.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.

Tình yêu, cần rung động.

Cô còn không có nghe được âm thanh rung động của trái tim mình.

Chính là tình cảm, không đủ để đi đến tình yêu và hôn nhân.

“Cậu cứ tiếp tục mạnh miệng đi. Dù sao người đau khổ là anh Hoắc Nhiên, không phải tớ.” Tề Mẫn Mẫn xấu xa cười nói.

“Không để ý đến cậu nữa!” Vương Giai Tuệ xoay người chạy đi.

“Tức giận sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn bóng lưng Vương Giai Tuệ.

“Chính là thẹn thùng.” Hoắc Trì Viễn vuốt mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, thản nhiên cười nói.

“Anh Hoắc Nhiên lần này đúng là tốn không ít công sức! Anh ấy không phải rất biết cách lấy lòng phụ nữ sao?” Tề Mẫn Mẫn gãi gãi đầu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi