VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 126

“Không cần. Tớ vừa vặn thử thách tình cảm của anh ấy với tớ một chút.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Tề Lạc, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tề Lạc đột nhiên buông đũa, cười ngọt ngào nói:”Chị, em ăn no rồi.”

“Em ồn ào kêu đói mà sao lại chỉ ăn có vài miếng?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, quan tâm nhìn Tề Lạc.

“Em muốn giảm béo.” Tề Lạc tươi cười hồn nhiên.”Chị, em vẫn còn một số bài tập, sẽ không ngồi chờ anh rể với chị.”

“A?” Tề Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc. Tề Lạc hay thích tranh giành với cô sao lại không tò mò về Hoắc Trì Viễn?

“Chị, cha mẹ nói, hi vọng chị và anh rể ân ái đến già. Sinh kế nhà chúng ta đều chông cậy vào chị. Chị ở trước mặt anh rể thay cha nói nhiều lời hay, làm cho anh rể đừng phong tỏa nguồn dược phẩm tiêu thụ của chúng ta nữa. Cứ như vậy kéo dài, tiệm thuốc của chúng ta chi có thể đóng cửa.” Tề Lạc cười dặn dò.

Trong mắt Tề Mẫn Mẫn có một tia hiểu rõ.

Thì ra là thế!

Tề Lạc so với cô còn thông minh hơn, biết xem xét thời thế, biết Hoắc Trì Viễn là người không thể đụng vào.

Nghe ra ý tứ của Tề Lạc, Ninh Hạo nhíu mày. Hóa ra Tề Mẫn Mẫn lại khó xử nhiều như vậy. Hợp đồng hôn nhân này chỉ là để bảo vệ nhà xưởng của Tề gia. Bác trai chẳng lẽ không lo lắng tới cảm xúc của Tề Mẫn Mẫn sao?

“Tề Mẫn Mẫn, có lẽ tớ có thể giúp.” Ninh Hạo nhớ tới chức vị quan trọng của cha mình, liền mở miệng đề nghị.

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, có chút chua xót cười nói:”Lớp trưởng, chuyện này người ngoài căn bản không thể giúp được. Đó là một sự bế tắc, ngay cả tớ cũng không biết nên cởi hay nên cột.”

“Chị, chị nhất định phải tìm cách giúp cha. Nếu anh rể yêu chị, anh rể nhất định sẽ nghe lời chị.” Tề Lạc nghiêm túc nói.

“No rồi!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên buông đũa, rốt cuộc cũng không ăn vào.

Ninh Hạo rút giấy ăn ra đưa cho Tề Mẫn Mẫn:”Lau miệng!”

Ba người cùng đi ra khỏi nhà hàng lẩu, Tề Lạc đứng ở cửa nhà hàng nói với Tề Mẫn Mẫn:”Chị, chị bảo anh Ninh Hạo đưa em về nhà được không?”

“Em hỏi lớp trưởng đi.” Tề Mẫn Mẫn không hờn giận trả lời.

“Anh Ninh Hạo là bạn của chị, em sợ chị không vui.” Tề Lạc rất tủi thân giải thích.

“Anh ấy muốn đưa em về, chị có gì mà không vui?” Tề Mẫn Mẫn phản bác nói, “Tề Lạc, chị biết em thích đi cướp đoạt đồ của chị, nhưng Ninh Hạo không phải đồ vật, anh ấy là con người. Cho dù em có trở thành bạn gái của anh ấy, cũng không thể cướp đi tình bạn mười lăm năm của bọn chị.”

Tề Mẫn Mẫn bày ra trước mắt Tề Lạc vẻ mặt “Tôi không cần cô!”

Tề Lạc vụng trộm nhìn thoáng qua Ninh Hạo, không thấy anh có vẻ mặt tức giận, liền vội vã giải thích:”Những gì chị thích đều dành cho em, em còn rất cảm động. Không ngờ chị lại em là loại người như vậy. Chị, em chưa từng nghĩ sẽ cướp đoạt thứ gì của chị, thật sự không có. Chị không vui, em tự mình bắt xe đi về nhà vậy.”

Tề Lạc ánh mắt ẩm ướt nhìn thoáng qua Ninh Hạo:”Anh Ninh Hạo. tạm biệt!”

“Đi đường cẩn thận!” Ninh Hạo cũng không có ý muốn nhắc nhở hay lưu lại, chỉ khách khí dặn dò Tề Lạc chú ý an toàn, trong giọng nói có mười phần xa cách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi