VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1291

“Ngón tay của Hoắc Trì Viễn là do tôi làm tổn thương. Là tôi hại anh ấy không thể tiếp tục công việc mà anh ấy yêu thích nhất.” Tề Mẫn Mẫn một bên tự trách một bên xoa 10 ngón tay cho Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, nhẹ vỗ bờ vao cô: “Ngoan! Anh thật sự không có việc gì! Đã không đau nữa rồi.”

Là do anh biết rõ 10 đầu ngón tay không thể vận động kịch liệt, nhưng nhất thời lại vì sĩ diện mà khiêu chiến cùng Tô Hoán và Ninh hạo.

Này chẳng trách ai khác được.

Đau đớn là tự anh tìm đến.

Anh làm sao có thể trách mắng Tề Mẫn Mẫn đây?

Tề Mẫn Mẫn trong lòng vạn phần chua xót cắn môi.

Tuy Hoắc Trì Viễn không ngại, nhưng cô cũng không cách nào có thể quên đi tội nghiệt của mình.

Cô không xứng có được nhiều hạnh phúc như vậy.

“Anh không cần động tay nữa! Hôm nay em đút cơm cho anh!” Tề Mẫn Mẫn nâng khuôn mặt đã ầng ầng nước mắt lên, bá đạo ra lệnh.

“Được! Đừng khóc!” Hoắc Trì Viễn lấy tay vuốt ve đôi má Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt cô.

Nhìn đến Hoắc Trì Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn ân ái như vậy, Ninh Hạo khe khẽ thở dài.

Đời này anh sợ chỉ có thể làm hộ hoa sứ giả rồi. Bởi vì Hoắc Trì Viễn căn bản là không cho anh cơ hội để xen vào.

Hoắc Trì Viễn còn không nỡ nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn thương tâm hơn anh.

Nhận thức được điều này khiến tâm anh như tro tàn.

Tề Mẫn Mẫn lần đầu tiên ở trên bàn cơm chăm sóc Hoắc Trì Viễn, mà còn là từ đầu tới cuối.

Cô căn bản là không để Hoắc Trì Viễn phải đụng đến một ngón tay.

Hoắc Trì Viễn tựa hồ như vô cùng hưởng thụ, vẫn luôn dùng biểu tình thụ sủng nhược kinh để nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Sau khi chia tay, Tô Hoán vỗ bả vai Ninh Hạo vẫn luôn trầm mặc: “Tiểu Hạo, bọn họ vượt qua nhiều khó khăn như vậy mới có thể ở bên cạnh nhau, nên sẽ không dễ dàng chia tay đâu. Anh họ quen biết rất nhiều mỹ nữ, mai mốt sẽ giới thiệu cho em một mỹ nữ tuyệt sắc.”

“Không cần!” Ninh Hạo lạnh lùng đẩy tay Tô Hoán ra, đi về phái bãi đỗ xe

Tề Mẫn Mẫn nhìn động tác khởi động xe của Hoắc Trì Viễn có chút cứng ngắc, lo lắng hỏi: “Hoắc Trì Viễn, có thể không? Nếu không để em lái cho!”

“Em làm được không?” Hoắc Trì Viễn cười nhạt hỏi lại.

Năm ấy, sau vụ tai nạn xe cộ, Tề Mẫn Mẫn không dám lái xe nữa. Anh cũng không dám đem tính mạng của hai người giao cho cô.

Tề Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vô lăng, trong mắt đầy hoảng sợ.

“Ngón tay anh chỉ bị thương nhẹ thôi. Lái xe không có vấn đề!” Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi