VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1309

“Khi nào thì được?” Phùng Hân đột nhiên mở miệng.

Hoắc Trì Viễn sửng sốt một chút, sau khi hiểu được ý của Phùng Hân, anh lập tức trả lời: “Tùy thời gian của cô.

“Vậy thì chín giờ sáng mai đi. Tô Hoán lập tức muốn vào đoàn quay phim.” Phùng Hân rất sảng khoái nói.

“Được, ngày mai tôi đón cô.” Hoắc Trì Viễn cầm tay hai người, không có dừng lại, đi nhanh rời khỏi nghĩa trang.

Phùng Hân quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hoán: “Em không làm sai chứ?”

“Em quyết định gì cũng rất chính xác!” Tô Hoán cười hôn nhẹ lên môi Phùng Hân: “Gặp mặt bà ấy đi.”

Phùng Hân vui vẻ gật đầu, dựa sát vào trong lòng Tô Hoán.

Hoắc Trì Viễn vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Tề Mẫn Mẫn:”Mời Tô Hoán ăn cơm?”

“Ừm. Cám ơn anh ấy đã ký tên cho bọn em.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Chỉ cần anh ta đồng ý, anh không thành vấn đề.” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua nghĩa địa.

Đặt điện thoại xuống, anh liền lái xe đi.

Phùng Hân Nhiên đặt bó hoa cúc trong tay lên mộ mẹ mình, nước mắt rưng rưng nói:”Mẹ, con đến thăm mẹ!”

Tô Hoán đứng cách đó một thước nhìn Phùng Hân Nhiên, cũng không có đi tới, chỉ quan tâm nói một câu:”Bảo bối, em đừng đau lòng quá.”

Phùng Hân Nhiên gật đầu một cái.

Thời điểm bi thương nhất đã qua rồi.

Năm đó vì muốn đưa mẹ đi khám, cô đã mượn một số tiền lớn. Cô không nhận tiền của “ba”, mà bán nhà để trả nợ, sau đó một mình đi học ở Bắc Thượng. Năm năm nay, cô không biết đã làm qua bao nhiều việc, nếm phải bao nhiêu cay đắng. Nhưng cô vẫn không hề cúi đầu trước số mệnh.

“Mẹ, Tưởng phu nhân kia muốn gặp con. Có lẽ bởi vì gương mặt con rất giống với con gái của bà ấy chăng?” Phùng Hân Nhiên nở nụ cười châm chọc, “Nếu không phải lớn lên con trông giống Y Nhiên, bà ấy tuyệt đối sẽ không gặp con. Con đi gặp bà ấy không phải bởi vì tha thứ, mà vì con không thể thực sự hận bà ấy. Mẹ, con thật mâu thuẫn, đúng không?”

“Bởi vì em lương thiện.” Tô Hoán đi tới trước, vỗ nhẹ bả vai của Phùng Hân Nhiên.

Cô rất mâu thuẫn, là vì đối với Tưởng Bình có hận, đối với Tưởng phu nhân có oán, nhưng cô lương thiện, cô biết mẹ cô là người thứ ba phá hoại gia đình nhà người ta, cô nên tự trách.

Phùng Hân Nhiên như vậy, làm cho anh đau lòng.

“Tô Hoán…” Phùng Hân Nhiên ngẩng đầu, kiên quyết nhìn đối phương.

Tô Hoán bị biểu cảm nghiêm trọng của cô làm cho sợ:”Sao vậy?”

“Em đã từng thề, đời này sẽ không qua lại với người đàn ông có vợ. Cho nên,” Phùng Hân Nhiên cắn môi, “Nếu anh muốn kết hôn, nhớ báo trước cho em.”

“Người anh muốn kết hôn là em!” Tô Hoán không khỏi bật cười, “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ em không cảm nhận được tình yêu của anh sao?”

“Anh muốn kết hôn với em?” Phùng Hân Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Tô Hoán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi