VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1325

“Mình rất tự tin nha! Không tin, hai người nhìn đi…..” Tề Mẫn Mẫn mở photo album, khoe ảnh cô vừa chụp xong, “Hai người xem, mình chụp rất okay nha! Dáng vẻ ngây ngốc của Giai Tuệ rất xinh đẹp nha!”

Ninh Hạo bị kinh ngạc bởi ảnh chụp của Giai Tuệ.

“Đẹp không?” Tề Mẫn Mẫn lên mặt hỏi.

“Đẹp!” Ninh Hạo thành thực gật đầu.

Nghe được lời khen của Ninh Hạo, mặt Vương Giai Tuệ đỏ bừng lên, tim đập rộn.

Sợ rằng không thể khống chế trái tim mình, Giai Tuệ vội vàng chạy về chỗ ngồi, cúi đầu xoắn ngón tay.

Ninh Hạo khen ngợi chỉ xuất phát từ sự khách sáo thôi.

Không có ý nghĩ gì.

Vương Giai Tuệ, sao mày lại ngu ngốc thế?

Mày quên mất Hoắc Nhiên rồi sao?

Giai Tuệ dùng sức cắn môi, bức bản thân tỉnh táo, nhận rõ hiện thực.

Tề Mẫn Mẫn nói Hoắc Nhiên tương tư thành họa, thật ra, cô cũng cũng có chút nhớ Hoắc Nhiên.

Một người đàn ông nhiệt tình, ấm áp như ánh mặt trời đột nhiên biến mất trong cuộc sống của Giai Tuệ khiến Giai Tuệ có chút không quen.

Có đôi khi nằm mơ thấy Hoắc Nhiên, mơ thấy bản thân bị anh bá đạo vây trong góc tường, muốn trốn mà không trốn được chỉ có thể trơ mắt nhìn môi anh càng lúc càng sát lại môi cô.

Anh vẫn luôn bá đạo như vậy!

Nhìn biệt thự Tưởng gia càng ngày càng gần, biểu tình của Phùng Hân ngày càng ngưng trọng.

Cô nhớ tới lúc cô đi cầu xin ba gặp mẹ một lần cuối cùng khi đó, ông ấy vô cùng tuyệt tình.

Cô nhớ tới chính mình bị Tưởng gia cự tuyệt trong đau đớn,

Cô nhớ tới lúc…

Rốt cuộc đi gặp Tưởng phu nhân là quyết định đúng hay sai?

Phùng Hân do dự rồi.

Hoắc Trì Viễn dừng xe trước cửa biệt thự, trịnh trọng nói: “Tiểu Phùng, nếu cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi có thể đưa cô trở về.”

Phùng Hân nắm chặt tay, quay đầu, kiên cường cười nói: “Không cần. Sớm muộn cũng phải gặp một lần, để giải quyết hết mọi khúc mắc trong lòng cho tốt.”

Nghe thấy Phùng Hân nói, Hoắc Trì Viễn tiện mở cửa xe, ung dung đi xuống. Sau khi khóa xe lại, anh cùng Phùng Hân sóng vai đi vào biệt thự.

Tưởng phu nhân nghe thấy tiếng ô tô đi tới liền vội vàng chạy ra.

Lúc bà nhìn thấy Phùng Hân cùng Hoắc Trì Viễn sóng vai đi vào khi đó, bà giống như nảy sinh ra ảo giác.

Bà nhìn thấy trước mặt là Hoắc Trì Viễn cùng Y Nhiên.

Thời gian tựa hồ như quay trở lại.

Bà nhìn thấy con gái cùng con rể của mình!

Ánh mắt mỹ lệ của bà rốt cục cũng tràn đầy nước mắt, kích động chạy tới ôm lấy Phùng Hân: “Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên của mẹ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi