VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1395

Rất tốt!

Hoắc Trì Viễn để tách cà phê lên trên bàn, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, nói với Tề Bằng Trình: “Ba, Tiểu Nhiễm mệt rồi. Chúng con về đây ạ!”

Tề Bằng Trình xua tay, cố gắng nói với giọng điệu bình thường: “Đi đi! Về ngủ sớm một chút đừng để mệt chết!”

“Ba!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị.

Sao ba cũng nói đùa với Hoắc Trì Viễn thế chứ?

“Ba cũng đã qua tuổi trẻ mà! Đi đi! Ba xem sách một chút, không tiễn các con đâu!” Tề Bằng Trình cười nói.

Hoắc Trì Viễn cười, ôm Tề Mẫn Mẫn rời khỏi biệt thự.

Ngồi vào trong xe, Tề Mẫn Mẫn bất mãn chọc vào ngực anh: “Mặc tiên sinh, da mặt anh quá dày nha?”

“Anh nói vậy là để cha vợ yên tâm!” Hoắc Trì Viễn để yên Tề Mẫn Mẫn đánh đấm, hợp tình hợp lý nói.

“Nhưng cũng không thể nói như vậy được!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

Cái gì mà kêu cô ép khô anh chứ?

Rõ ràng mỗi lần anh đều khiến cô ‘tinh bì lực tẫn’…..

“Anh chỉ trần thuật sự thật thôi. Anh có em, cái gì mà tiểu minh tinh đại tiểu thư, tất cả đều là đồ bỏ đi!” Hoắc Trì Viễn cười sờ đầu Tề Mẫn Mẫn.

“Lần sau không được nói lung tung trước mặt ba em nữa!” Tề Mẫn Mẫn khí phách ra lệnh.

“Rõ!” Hoắc Trì Viễn cung kính giơ tay chào theo quân đội, một tay ôm cô, một tay nắm tay lái, lái xe đi.

Tuy lúc ăn cơm, ba vợ có giữ bọn họ ở lại nhưng anh không đồng ý. Dù sao đó là nhà của ba vợ, không thể yêu cô tận hứng dược.

“Có phải anh lái quá nhanh không?” Tề Mẫn Mẫn thấy vận tốc đã qua 130km/h, vội vàng nhắc nhở anh. Sau vụ tai nạn kia, cô không thể chịu được khi lái xe nhanh như vậy.

Thấy sự sợ hãi trong mắt Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn vội vàng thả chậm tốc độ xe: “Mau chóng về nhà thì em sẽ không sợ gì nữa!”

Tề Mẫn Mẫn xấu hổ, lườm Hoắc Trì Viễn một cái.

Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng yêu cô, còn chưa đủ sao?

Dùng được cứ dùng sao?

“Không cần xấu hổ. Chúng ta là vợ chồng. Nếu anh không có ham muốn thì em mới nên tức giận!” Hoắc Trì Viễn hôn nhẹ trán Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.

Tề Mẫn Mẫn nằm trong lòng anh, thẹn thùng đấm vào ngực anh: “Đạn bắn không thủng, tên lửa bắn không vỡ, tia lase cũng không lọt, còn có thể chống lại được bom nguyên tử!”

“Cái gì vậy?” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, tò mò hỏi.

“Em nói độ dày của da mặt anh đó!” Tề Mẫn Mẫn nghiển răng nói.

“Có sao?” Hoắc Trì Viễn sờ cằm, nhìn lại qua gương chiếu hậu.

Tề Mẫn Mẫn giữ mặt Hoắc Trì Viễn, cùng nhìn vào gương chiếu hậu, trịnh trọng nói: “Khoảng chừng một mét tám…..”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi