VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1407

Tề Mẫn Mẫn ngồi ở bên cạnh Hoắc Tương, tò mò hỏi han: “Chị Hoắc Tương, những linh cảm này của chị ở đâu mà tới? Sao có thể viết được tiểu thuyết hay như thế? Em thấy chỗ đó không biết sẽ làm rơi bao nhiêu nước mắt của độc giả, kết cục lại càng ngược bi thảm.”

“Em vẫn nhìn sách của chị sao, anh chị nhìn thấy em khóc có thể buông tha cho chị không?” Hoắc Tương trêu ghẹo cười nói.

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nhẹ nhàng nhéo eo của Hoắc Tương, gắt giọng: “Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với chị?”

“Linh cảm đương nhiên là chạy đến ở trong đầu!” Hoắc Tương cười trả lời.

“Đầu óc của em không có gì chạy đến.” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Hoắc Tương.

“Chị đang định lấy chuyện cũ của hai người để viết một bộ truyện mới, tên sách cũng đã đặt xong, tổng giám đốc nóng vội.” Hoắc Tương trêu tức nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Nóng vội?

Khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ hồng lên.

Nhớ tới hôm qua anh nhanh chóng đi về nhà, xe còn chưa khóa đã ôm cô lên lầu làm cái loại chuyện XX OO kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ bừng như hứng phải nắng chói chang của tháng sáu, đỏ đến mức có thể luộc được trứng chim.

“Linh tinh!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trách mắng.

“Anh không thích sao? Nếu không thì là thê sắc chọc người?” Hoắc Tương cười liếc nhìn anh mình.

“Chị Hoắc Tương, xin chị buông tay!” Tề Mẫn Mẫn điềm đạm đáng yêu loạng choạng tay của Hoắc Nhiên: “Nếu như chị muốn tìm cảm xúc, em lên forum tìm tư liệu sưu tập cho chị, tuyệt đối đừng viết về em và Hoắc Trì Viễn.”

“Chị không có hứng thú với forum.” Hoắc Tương cười xấu xa: “Anh của chị chỉ là có ý kiến với tên sách. Chị dâu nhỏ, em cảm thấy sa vào trêu ghẹo vợ yêu thế nào?”

Sa vào trêu ghẹo vợ yêu?

Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, chỉ thấy ánh mắt thâm thúy của anh sáng lên ý mỉm cười, vẻ mặt không còn lạnh lùng cứng rắn nữa, cô cũng bắt đầu cười theo.

Hoắc Trì Viễn đối với cô thực sự rất chiều chuộng.

Ba cũng không chiều cô như thế.

Cưng chiều….

Từ này hiện lên trong đầu cô, bồi hồi không đi.

Cô nguyện ý chết chìm trong tình yêu của anh.

“Viết xong thì đưa anh xem qua.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng ra lệnh.

“Sao? Sợ em viết anh thành quá phúc hắc bá đạo sao…?” Hoắc Tương lại tiếp nhận ánh mắt uy hiếp của Hoắc Trì Viễn từ trong kính chiếu hậu, lập tức ngậm miệng, ha ha nở nụ cười hai tiếng.

“Chị Hoắc Tương, chị đừng lôi bọn em ra nói đùa nữa. Hai chúng ta không có gì hay để viết cả. Nếu không, chị viết về anh Hoắc Nhiên và Giai Tuệ đi.” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, tràn ngập hi vọng nhìn Hoắc Tương.

“Hai người bọn họ sớm muộn gì cũng có, các người đừng ai nghĩ sẽ tránh được ma trảo của tôi.” Hoắc Tương cười khẽ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi