VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1423

“Thanh niên này một năm 365 ngày đều ở trong quân đội, sao hôm nay lại rảnh rỗi đi xã giao?” Hoắc Trì Viễn có chút bồn chồn lẩm bẩm.

Trần Lương vì ba mình mà đặc biệt không thích xã giao, đối với bản thân thì thập phần nghiêm khắc, chỉ sợ bị người ta nói thành tựu của anh ta đề là dựa vào ba anh ta.

Anh rất thích anh ta.

“Chắc là tiệc trong nhà! Em vừa đụng phải em gái anh ta.” Hoắc Tương có chút thất thần nói.

Tần Viễn Chu đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, đá thế nào cũng không đi.

Cho dù Tần Viễn Chu không hòa hợp với vợ anh ta, lại bị cắm sừng, nhưng chỉ cần không ly hôn, anh vẫn chính là con rể của phó bộ trưởng Trần.

Là người đàn ông cô không dám mơ tưởng!

Hoắc Nhiên đỗ xe ở ở bãi đậu, cười nói: “Đến rồi!”

Vương Giai Tuệ nắm chặt hai tay, bất an hỏi: “Em có thể không đi được không?”

“Không thể!” Hoắc Nhiên nhéo mũi Vương Giai Tuệ, “Anh đã nói với người trong nhà là dẫn bạn gái đến. Em không thể chưa lâm trận mà bỏ chạy thế được!”

“Được rồi!” Vương Giai Tuệ do dự mở cửa xe, bước ra ngoài.

Hoắc Nhiên đi tới, dắt tay Vương Giai Tuệ, cổ vũ: “Đừng sợ. Em đều gặp người nhà anh rồi. Bọn họ cũng không phải sài lang hổ báo gì, sẽ không ăn thịt em đâu!”

Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên chọc cười, cũng bớt lo lắng trong lòng.

Hoắc Nhiên hài lòng dẫn cô đi vào nhà hàng, vào trong thang máy.

Rất nhanh đã đến cửa phòng riêng, Vương Giai Tuệ dừng bước.

Tuy cô rất quen thuộc với Tề Mẫn Mẫn, cũng biết tất cả mọi người trong Cố gia nhưng vẫn xấu hổ, không dám vào.

Cô có thể đào ngũ được không?

Hoắc Nhiên giữ chặt bả vai cô, thì thầm bên tai: “Em cữ nghĩ đi ăn bữa cơm rau dữa với bạn thân. Chỉ là có thêm nhiều người một chút thôi!”

“Gì mà cơm rau dưa chứ? Ở trong đều là người nhà anh đó!” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.

“Ăn cơm với người nhà mới gọi là cơm rau dưa mà!” Hoắc Nhiên khí phách đẩy mạnh Vương Giai Tuệ vào trong phòng.

Vương Giai Tuệ xấu hổ đứng ở cửa, gật đầu chào hỏi tất cả mọi người trong phòng: “Bà nội, bác trai, bác gái…..”

“Giai Tuệ tới rồi sao? Mau ngồi đi!” Bà nội Hoắc cười vui vẻ.

Hoắc Hoài Lễ mỉm cười, nói: “Đều là người trong nhà. Tự nhiên đi!”

Vương Giai Tuệ gật đầu.

“Giai Tuệ, ngồi đây!” Tề Mẫn Mẫn đã giữ chỗ cho Vương Giai Tuệ, nhìn tình vẫy tay với cô.

Hoắc Nhiên ấn cô ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, rồi cũng tự động ngồi xuống bên cạnh: “Bị tắc đường nên tụi con tới chậm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi