VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1492

“Anh cả đây là lo sợ bà xã của mình bị tiếng sét làm cho tỉnh dậy.Em rể, cậu cũng phải học một chút, trở về còn biết cách yêu thương em gái anh.” Hoắc Tương vỗ vỗ bả vai Tần Viễn Chu, không nén nổi cười nói.

“Là nên học tập ạ.” Tần Viễn Chu nhìn theo bóng lưng Hoắc Trì Viễn đã chạy lên tầng, cười nói.

Anh lúc trước vẫn không rõ em họ Ninh Hạo của mình thua ở điểm nào, hiện tại thì đã rõ rồi. Cậu ấy không chỉ thua ở cơ hội mà còn thua ở từ tâm.

So với Hoắc Trì Viễn, thằng bé còn kém xa.

Không chỉ không có kinh nghiệm chăm sóc con gái, mà ngay cả dây thần kinh cũng có chút thô.

Hoắc Tương vì anh mà phải ở tận bên thành phố B, cũng sẽ chỉ có một mình anh là người yêu thương cô. Nếu như anh không dụng tâm lo lắng, bảo vệ cô, cô chắc chắn sẽ bị tổn thương. Anh biết một người sáng tác văn như cô tâm hồn sẽ rất nhảy cảm.

Hoắc Hoài Lễ liếc nhìn Tần Viễn Chu: “Nếu không phải tiểu Tương vô cùng thích cậu, tôi cũng sẽ không để con gái gả đến nơi xa xôi như vậy.”

“Bác trai, cháu sẽ cố gắng thường xuyên mang Tiểu Tương về thăm bác.” Tần Viễn Chu thành thật nói.

Hoắc Hoài Lễ cùng Hoắc Nhiên bắt đầu tiến hành giáo dục đối với Tần Viễn Chu, dậy cho anh cách giữ lửa trong hôn nhân, nói cho anh cách phải làm như thế nào để chung sống cùng Hoắc Tương, Thời điểm con bé tức giận thì phải dỗ giành như thế nào, con bé thích ăn cái gì, thích nghe nhạc gì….

Tần Viễn Chu thật tâm lắng nghe, đem những lời hai người nói ghi tạc vào trong lòng.

Tề Mẫn Mẫn bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc, hoảng sợ nhìn phía ngoài cửa sổ.

Gió rít gào chui qua khe cửa sổ, thổi loạn bức màn.

Ngoài cửa sổ, từng đạo sấm sét vang dội.

Tề Mẫn Mẫn trừng to mắt, vẻ mặt đờ đẫn nhìn tia chớp sáng choang lóe ra một chút, đột nhiên trong đầu xuất hiện một gương mặt mơ hồ cùng một ánh đèn pin chói mắt.

Đầu đột nhiên đau đớn.

“Nha đầu!” Hoắc Trì Viễn vừa vào nhà, liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn cuộn trong ở trên giường, lấy tay ôm đầu. Anh lập tức đau lòng chạy nhanh tới, ôm cô vào trong lòng an ủi: “Đừng sợ, chỉ là sét đánh.”

“Đột nhiên đau đầu quá.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực lắc đầu, khó chịu nói.

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy trên trán của Tề Mẫn Mẫn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, liền đau lòng rút khăn tay ra lau giúp cô: “Có phải học quá nhiều không? Ngày mai đừng làm bài nữa, nghỉ một ngày.”

“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn suy yếu dựa vào trong lòng Hoắc Trì Viễn: “Chồng ơi, ngày mai em muốn đi thăm mẹ nuôi.”

“Không phải hôm nay đã đi rồi sao?” Hoắc Trì Viễn sờ sờ mặt Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn.

“Em biết anh bận rộn, tự em đi thăm mẹ nuôi là được, chị Y Nhiên mất, mẹ sinh bệnh lại không có người thân ở bên cạnh sẽ rất khó chịu.” Tề Mẫn Mẫn nói.

“Ngày mai anh có xã giao, không thể chăm sóc em được.” Hoắc Trì Viễn thật sự lo lắng để tự cô đi thăm bác gái.

“Đầu em không đau nữa hả?” Hoắc Trì Viễn lo lắng nhìn cô. Sắc mặt của cô vô cùng trắng xanh, cô như thế, anh nào đâu bỏ được để cô đi chăm sóc người khác? Ngoài cửa sổ, hạt mưa lách cách đập vào. Không còn sấm sét vang dội, trời đêm chỉ một màu đen tối.

Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói: “Có thể là nghe bảo ngày mai không cần làm bài, thì đã tốt hơn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi