VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1496

Tề Mẫn Mẫn thấy ánh mắt độc chiếm của Tần Viễn Chu, cười tiến lên ôm chặt ông xã mình: “Anh em hai người mà còn hôn nữa là em ghen đó!”

Câu nói của Tề Mẫn Mẫn khiến Tần Viễn Chu không tự nhiên mà ho khan một tiếng.

Anh biết mình không nên ghen, Hoắc Trì Viễn là anh trai của ‘Chu Du’. Nhưng mà anh thấy cô ôm người đàn ông khác thì không thoải mái chút nào.

Là vì quá để ý sao?

Anh hi vọng trong mắt cô chỉ có anh.

“Chị Hoắc Tương, em giúp chị thu dọn hành lý!” Tề Mẫn Mẫn nhiệt tình nói.

Hoắc Trì Viễn lập tức ho khan một tiếng: “Nhóc con, em càng giúp càng rối mà thôi! Nhiệm vụ gian khổ như vậy thì cứ giao cho tên họ Tần này đi! Tối hôm qua em nói muốn gặp bác gái mà. Còn chưa đi sao?”

“A…..! Đúng vậy nha! Đầu óc em thật chán!” Tề Mẫn Mẫn gõ đầu, “Ông xã, chúng ta đi thôi!”

Hoắc Trì Viễn ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, cầm cặp táp rồi dẫn Tề Mẫn Mẫn ra ngoài.

Tần Viễn Chu nhìn thấy phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, anh đi lên cầm tay Hoắc Tương: “Người nhà em vẫn chưa quá tin tưởng anh. Bọn họ sợ tình yêu của anh dành cho em chỉ là bồng bột, nhưng không phải vậy. Tin tưởng anh, bây giờ cho dù ba mẹ anh có phản đối cũng không ngăn được anh cưới em làm vợ!”

“Em tin tưởng anh!” Hoắc Tương nhón chân, hôn nhẹ lên mắt Tần Viễn Chu.

Tưởng phu nhân nhìn thấy Hoắc Trì Viễn, lập tức lộ ra vui mừng: “Tiểu Viễn, cháu tới vừa lúc. Hân Hân nói một lát nữa sẽ qua.”

Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn tới trước ngực, nhàn nhạt cười nói: “Bác gái, là Mẫn Mẫn muốn tới bồi người.Cháu hôm nay còn phải đi xã giao, có chút vội vàng, liền không thể bồi chị Tiểu Phùng được rồi.”

Hoắc Trì Viễn cố ý nhấn mạnh 3 chữ” chị tiểu Phùng” với Tưởng phu nhân.Phùng Hân đối với anh cũng chỉ là một người xa lạ có quen biết mà thôi.

Tưởng phu nhân lúc này mới đưa ánh mắt dời về phía Tề Mẫn Mẫn: “Đến đây ngồi đi.”

“Mẹ nuôi, hôm qua mưa cả đêm, hôm nay không khí bên ngoài đặc biệt tươi mát, con bồi người đi dạo vườn hoa.” Tề Mẫn Mẫn tiến lên phía trước nhiệt tình nói.

“Tôi không thể ra gió.” Tưởng phu nhân đạm mạc nói.

“Ở trong phòng kín cũng không tốt.” Hoắc Trì Viễn cười nói.”Hít thở không khí trong lành mớ có lợi cho sức khỏe. Tiểu Nhiễm, em lên tầng tìm cho bác gái một cái mũ hoặc một cái khăn quàng cổ.”

“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn lập tức cười chạy lên lâu.

“Tiểu Viễn, cháu không biết Hân Hân chính là lễ vật mà Y Nhiên muốn tặng cho chúng ta hay sao?Cháu vì sao lại không thích con bé?”Sau khi Tề Mẫn Mẫn lên lầu, vô cùng không vui nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Cháu không phải không thích cô ấy.Cô ấy là một cô gái tốt, không hề vì cuộc sống khó khăn mà lùi bước, ngược lại còn sống một cuộc sống cực kỳ đặc sắc. Nhưng cháu chỉ dừng lại ở sự thưởng thức.Cháu không phải là người đàn ông đứng núi này trông núi nọ, vợ của cháu là Tiểu Nhiễm,con gái nuôi của bác.” Hoắc Trì Viễn ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng phu nhân, thật tâm nói.

Tưởng phu nhân thở dài: “Cuộc sống của bác đã hoàn toàn bị hủy. Không có lấy một việc như ý. Bác thật có bao hy vọng cháu cùng Hân Hân sẽ ở cùng một chỗ.”

Hoắc Trì Viễn cầm lấy tay Tưởng phu nhân nói, “Bác gái, Tề Mẫn Mẫn cũng sẽ giống như con gái một dạng hiếu thuận bác, Hân Hân lại cùng bác quên đi mọi ân oán trước kia, phẫu thuật của bác lại cực kỳ thành công.Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, bác lúc tuổi già sẽ cực kỳ hạnh phúc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi