VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1506

“Thực xin lỗi, anh cứ nghĩ rằng bà ấy đã tốt rồi, sẽ không nổi điên làm em bị thương nữa.” Hoắc Trì Viễn tràn ngập tự trách nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Phu nhân Tưởng cực kỳ bình thường, không có điên.” Tô Hoán đứng cạnh cửa sổ, ôm bả vai Phùng Hân nhìn Hoắc Trì Viễn: “Bà ấy không cần bác sĩ tâm thần, mà là bác sĩ tâm lý. Tôi thấy tâm lý của bà ấy đã vặn vẹo đến bất trị.”

“Tô…” Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tô Hoán, có chút kinh ngạc.

“Shawn!” Tô Hoán nhanh chóng ngăn chặn Hoắc Trì Viễn, sợ bác sĩ y tá trong phòng nghe được: “Hoắc Trì Viễn, nếu anh không thể bảo vệ Tề Mẫn Mẫn, chi bằng trả lại cho người yêu cô ấy hơn, có thể bảo vệ cô ấy.”

“Anh thật đúng là anh họ tốt.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hừ một tiếng.

Tô Hoán không kiềm chế được nhún vai cười, trêu tức nói: “Cảm ơn đã khen ngợi, khuỷu tay này khẳng định là phải hướng vào bên trong, không thể rẽ ra ngoài.”

“Đáng tiếc không để cho cậu như nguyện ý, vợ của tôi tự bản thân tôi sẽ yêu thương.”

“Yêu thương thành ra như thế?” Tô Hoán chỉ vào mặt Tề Mẫn Mẫn.

“Lần này là do tôi lơ là.” Hoắc Trì Viễn nói xong, cúi đầu quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, anh không nên để em ở một mình cạnh bà ấy. Anh sai rồi, chắc là rất đau rồi, anh thổi giúp em.”

Hoắc Trì Viễn thật cẩn thận đỡ mặt cô, nhẹ nhàng thổi vào làn da sưng đỏ của cô.

“May mắn là không phải nước cực kỳ nóng. Vừa rồi bác sĩ cũng nói không nghiêm trọng lắm.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy ánh amwts của Hoắc Trì Viễn cũng đã đỏ lên, sợ anh quá đau lòng, nhanh chóng an ủi anh.

“Là không nghiêm trọng, chỉ bị mất một lớp da.” Tô Hoán nhún vai.

Hoắc Trì Viễn tức giận đến cắn chặt răng: “Đáng giận!”

Anh đối tốt với phu nhân Tưởng như vậy, thế mà bà vẫn làm Tề Mẫn Mẫn bị thương.

Nếu không phải bà là mẹ của Y Nhiên, anh thực hận không thể….

Anh cảm giác lồng ngực của mình phảng phất muốn bùng nổ, nhưng lại có một nút đậy chặt lại, nghĩ muốn thoát ra không được, đến mức khó chịu.

Phu nhân Tưởng là người anh không có cách nào trả thù được.

“Đừng nóng giận, không có khoa trương như Shawn nói. Hết sưng đỏ là tốt rồi.” Tề Mẫn Mẫn kéo góc áo của Hoắc Trì Viễn, nhẹ giọng nói: “Hoắc Trì Viễn, anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, không cần làm khó phu nhân Tưởng. về sau em sẽ cẩn thận.”

“Anh nghe lời em, nhưng em cũng phải đồng ý với anh, không có anh đi cùng thì không được đến gặp bà ấy.” Hoắc Trì Viễn thật sự nói.

Tề Mẫn Mẫn cười nói: “Anh biến mẹ nuôi thành thú dữ sao?”

“Có thể làm bị thương em đều lợi hại hơn thú dữ ở trong mắt anh.” Hoắc Trì Viễn đau lòng vuốt tóc cô.

Phùng Hân vui vẻ đưa một túi thuốc cho Hoắc Trì Viễn: “Anh Hoắc, nơi này là thuốc bác sĩ vừa kê xong, trở về nhớ bôi đều đặn. Bác sĩ nói nếu bọt nước tan ra phải qua đây luôn, không được chần chừ.”

“Phùng Hân, cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn cảm kích nói.

Nếu không có Phùng Hân ở đây, khẳng định là Tề Mẫn Mẫn sẽ không chủ động nói cho anh biết chuyện cô bị phỏng, nếu chậm trễ trị liệu, anh sẽ hối hận cả đời.

“Muốn cảm ơn tôi, thì cùng ăn một bữa cơm đi.” Phùng Hân nói: “Vừa lúc vợ chồng hai người mời tôi, có thể cho hai bên nói chuyện một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi