VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1536

“Anh chăm sóc em như vậy, em cũng không nỡ báo đáp sao?” Hoắc Trì Viễn cụng trán vào Tề Mẫn Mẫn, giọng ấm ách hỏi.

Tề Mẫn Mẫn vội vàng hôn anh một chút:”Vậy được chưa?”

“Không đủ!” Hoắc Trì Viễn lại hôn cô thêm một lần nữa, ôm lấy cô đi về phía bồn tắm.

Vì để cho cô an tâm đi thi, anh đã nhịn mấy ngày. Hôm nay anh cũng muốn điên cuồng một phen, anh muốn hoàn toàn giải phóng…

Tề Mẫn Mẫn dùng sức ôm cổ Hoắc Trì Viễn, hình như vừa nhớ ra cái gì bối rối nói:”Chú, thuốc…”

Hoắc Trì Viễn áp vào bên tai Tề Mẫn Mẫn, thô cứng nói:”Nha đầu, em không nên cắt ngang anh đúng lúc này!”

Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nở nụ cười.

Hoắc Trì Viễn dựa ở đầu giường, nhìn Tề Mẫn Mẫn trước ngực vì hoan ái mãnh liệt mà ngất đi, trong mắt đầy sự yêu chiều.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên trán cô.

Anh có thể phụ tất cả mọi người nhưng chỉ riêng cô thì không.

Anh sẽ không để cô khóc như Liêu Phàm kia.

Với Liêu Phàm, anh chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Yêu nhưng không để đáp lại.

Có chút cảm tình nhưng thân bất do kỷ.

Cô ấy và Hoắc Nhiên đã là quá khứ, sẽ không thể nối lại được.

Hoắc Trì Viễn ôm chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, tâm trạng nặng nề: “Bé con, nói cho anh biết, anh không làm sai!”

——

Hoắc Nhiên lái xe lòng vòng cả đêm, đi khắp thành phố cũng không thấy Liêu Phàm đâu.

Lúc tờ mờ sáng, rốt cuộc anh cũng từ bỏ, dừng xe bên bờ sông, mê mang nhìn mặt trời mọc.

Đã có lúc, anh và cô đã ngồi cạnh nhau, vai kề vai, ngồi chờ mặt trời mọc bên bờ sông.

Kỷ niệm thời thơ ấu giống như một quyển sách, vĩnh viễn không phai mờ, khắc ghi trong lòng anh.

Anh còn nhớ rõ, mỗi khi cô nhăn mặt, nở nụ cười đều xinh đẹp biết nhường nào.

Anh giữ lại tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ của cô, nhưng lại không nghĩ rằng tất cả những vẻ đẹp đó đều đã trở thành hồi ức mà anh vĩnh viễn không thể với tới.

Anh thương xót cho hoàn cảnh của cô, muốn giúp nhưng lại không tìm thấy cô.

Mấy năm nay, cô sống thế nào?

Cô làm sao có thể vượt qua những miệng lưỡi ác độc kia chứ??

Hoắc Nhiên cảm thấy mũi nghèn nghẹn. Đội mắt hoa đào hay cười bây giờ lại đầy lệ.

Năm đó, anh hận cô đã biến mất trong cuộc đời anh nên không hề có ý định thăm dò cuộc sống của cô.

Anh không thể viện bất cứ lý do gì để bao biện cho mình.

“Liêu Phàm…..” Anh tự trách, rơi lệ.

Là vì cô quá đẹp khiến ông trời đố kỵ sao???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi