VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 154

Tề Mẫn Mẫn đang muốn tắt Facechat thì nghe thấy giọng nói của Hoắc Trì Viễn.

“Đừng tắt! Anh nhìn em ngủ.” Hoắc Trì Viễn thanh âm khàn khàn nói.

“Anh muốn theo dõi sao? Bên cạnh em không có ai đâu.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói. Cô ngồi đầu giường, gác chân lên nhìn Hoắc Trì Viễn qua Facechat.

“Là sợ em lo lắng.” Hoắc Trì Viễn mang laptop đi một vòng quanh phòng tổng thống.”Không có phụ nữ.”

Tề Mẫn Mẫn thở dài, tiếc nuối nói:”Lynda không có quấn quýt với anh, có chút đáng tiếc!”

“Không cho cô ấy cơ hội. Anh có em rồi!” Hoắc Trì Viễn tuy rằng sẽ không nói ra những lời tâm tình, nhưng chỉ ba chữ đơn giản này cũng làm rung động lòng người. “Ngủ đi. Mai còn đi học.”

Tề Mẫn Mẫn cười toe toét. Cô để IPAD ở đầu giường, thưởng cho Hoắc Trì Viễn một cái hôn gió, rồi đắp chăn đi ngủ. Một đêm không mộng mị, bình yên giống như khi Hoắc Trì Viễn đang ở bên cạnh.

“Hôm qua lúc tan học sao không đợi tớ?” Ninh Hạo đang cắn đầu bút thấp giọng hỏi Tề Mẫn Mẫn.

“A? Lớp trưởng, cậu có bảo tớ chờ sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nghiêng đầu ra chô khác, nhìn thoáng qua Ninh Hạo.

Ánh mắt như sao xinh đẹp của Ninh Hạo có tia tổn thương.”Tớ đã nói với cậu tan học xong sẽ bổ túc cho cậu. Cậu không đợi tớ đã đi rồi.”

Tề Mẫn Mẫn nghĩ một chút mới nhớ lại rằng đúng là có chuyện như vậy. Lớp trưởng và cô đã thống nhất với nhau, nhưng trong đầu cô đâu đâu cũng là Hoắc Trì Viễn, cho nên căn bản không nghe rõ Ninh Hạo nói cái gì, nhớ quên lung tung. Cô tội lỗi nhìn Ninh Hạo cười cười:”Lớp trưởng, xin lỗi cậu, tớ quên mất.”

“Không sao. Tớ cứ tưởng cậu giận tớ.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Ninh Hạo lập tức che kín ý cười, anh lại gần, chỉ vào sách bài tập của Tề Mẫn Mẫn nói:”Trên này cậu tính toán sai, nên phía dưới mới không giải được.”

“Lỗi nhỏ như vậy mà lại mắc phải!” Tề Mẫn Mẫn không hài lòng tự đập vào đầu. Cô lúc nào cũng không giải được bài này, kiểm tra lại công thức rất nhiều lần, cũng không nghĩ sẽ hỏi ai.

“Chỉ cần tĩnh tâm làm bài, sẽ Ok hết. Tớ tin cậu.” Ninh Hạo tin tưởng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Cảm ơn lớp trưởng. Thật ra tớ cũng không tin tưởng bản thân.” Tề Mẫn Mẫn cười hì hì nói.

Ninh Hạo nhìn Tề Mẫn Mẫn cười cổ vũ:”Trưa chúng ta đến quán cà phê hải đảo, tớ sẽ bổ túc cho cậu. Tớ muốn nhìn thấy tên cậu trong danh sách trúng tuyển của đại học Q.”

“Tớ cũng muốn. Chỉ sợ thi trượt. May mà có lớp trưởng giúp tớ.” Tề Mẫn Mẫn cười sáng lạn.

…..

Tan học, Tề Mẫn Mẫn chạt vào toilet thay băng vệ sinh, vừa đóng cửa toilet, chợt nghe thấy tiếng nói của Hạ Minh Minh.

“Nhìn Ninh Hạo đi đi lại lại với Tề Mẫn Mẫn,tớ tức chết đi được!” Hạ Minh Minh rõ ràng là ghen tị nói.

“Tề Mẫn Mẫn kia chính là loại chỉ biết dụ dỗ người ta! Tớ nhìn nó cũng thấy không vừa mắt!” Một giọng nói khác hình như là Vương Giai Tuệ.

Nghe được hai người nói chuyện, Tề Mẫn Mẫn chỉ cười lạnh khinh thường.

Cô không cần phải vừa mắt người khác!

Hạ Minh Minh cắn chặt răng, phẫn hận nói:”Giai Tuệ, cậu có muốn cho nó một chút giáo huấn không?

“Được! Tớ đồng ý!” Vương Giai Tuệ kích động trả lời.

Tề Mẫn Mẫn nghe tiếng hai người đó đập tay, tức giận nắm chặt tay. Đúng là có tâm cơ! Tề Mẫn Mẫn cô không đi gây thị phi nhưng cũng không phải loại yếu đuối. Cô muốn mở cửa toilet, nhưng lại quyết định nghe kế hoạch của hai người kia, nên đứng cạnh cửa nghe lén.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi