VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1552

“Trần Mạn? Em à, em cảm thấy căn hai phòng ngủ này thế nào? Hơn tám mươi mét vuông đó!” Người đàn ông kiêu ngạo nhìn Trần Mạn, giống như hơn tám mươi mét vuông đã rất rộng rãi rồi đó.

Có lẽ do giọng của người đàn ông quá lớn, rốt cuộc cũng hấp dẫn ánh mắt của Trịnh Húc và Lynda.

Trần Mạn xấu hổ, bỏ tay người đàn ông kia, chạy khỏi nơi tư vấn nhà đất.

“Trần Mạn, em à? Nếu em không thích thì chúng ta xem xét tiếp. Đừng chạy, đợi anh với!” Người đàn ông vội vàng đuổi theo.

“Đó không phải là Từ tổng công ty XX sao?” Lynda nhìn người đàn ông đã đi ra ngoài kia, nghi ngờ quay đầu, “Anh ta có vợ rồi mà!”

“Không liên quan gì đến chúng ta!” Trịnh Húc thu hồi tầm mắt, cười dịu dàng, “Chúng ta tiếp tục chọn, đừng để người không liên quan quấy rầy!”

“Được!” Lynda thả lỏng cười.

Trịnh Húc đang muốn nói để cô bớt buồn, Trần Mạn đã không còn quan hệ gì với anh. Cô ta trở thành vợ người khác cũng được, làm tình nhân của người khác cũng chẳng sao, anh không để ý.

Lúc Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy cha của Tần Viễn Chu khi đó, cô liền sửng sốt một phen.

Cô hạ giọng nói với Có Mạc: “Em hình như đã nhìn thấy chú Tần qua TV rồi.”

” Phó Bộ Trưởng bộ phận SW. Khoảng thời gian trước thường hay được đưa tin.” Hoắc Trì Viễn cười nói.

“Khó trách.” Tề Mẫn Mẫn thè lưỡi.

Trách không được Hoắc Trì Viễn vẫn lo lắng, sợ nhà giàu như Tần gia sẽ không chịu tiếp nhận chị Hoắc Tương.

Nguyên lai nhà Tần Viễn Chu này thực sự giàu có, chân chính là một nhà giàu.

Họ hàng nhà Ninh Hạo tựa hồ đều không phải người thường.

Bởi vì Ninh gia cũng giàu có đi?

Với gia thế này của bọn họ, đám cưới khẳng định là muốn tìm nhà môn đăng hộ đối đi.

Theo chân bọn họ mà nói, Cố gia lại cực kỳ bình thường. Cho dù Hoắc Trì Viễn có là phú hào triệu NDT đi chăng nữa, thì ở trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi.

” Bộ trưởng Tần, Tần phu nhân.” Hoắc Trì Viễn tiến lên, cung kính chào hỏi.

“Gọi chú, dì là được rồi.”Cha Tần thưởng thức nhìn Hoắc Trì Viễn. Lần trước tới thành phố A khảo sát, ông đã vô cùng tán thưởng thanh niên này. Không nghĩ tới lại có cơ hội trở thành thông gia.

“Em gái cháu còn chưa hiểu biết được nhiều chuyện, mong bác trai, bác gái lượng thứ cho vì con bé từ nhỏ đã được nuông chiều.” Hoắc Trì Viễn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Không tồi không tồi.Con gái có tài hoa, tùy hứng một chút có thể chấp được được.” Cha Tần cười nói.

Nghe thấy lời ông nói, không chỉ có Hoắc Trì Viễn yên tâm, mà ngay cả Hoắc Hoài Lễ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Con gái ông đương nhiên ông biết, nó không có khả năng làm một người vợ hiền ở nhà.

“Viễn Chu nhà chúng tôi…”Mẹ Tần tuy muốn thể hiện Tần gia cố bao nhiêu sang quý, nhưng còn chưa có mở miệng đã liền bị con trai ngăn lại.

“Mẹ, ăn chuối tiêu đi!” Tần Viễn Chu nhét một quả chuối tiêu vào trong miệng mẹ mình, ân cần cười nói.

Mẹ Tần liền tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái.

Hoắc Tương cố nén cười, thật không đành lòng nhìn bộ dáng mẹ chồng mình ngậm chuối tiêu cho qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi