VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 167

Ngồi vào trong xe, Hoắc Trì Viễn mệt mỏi xoa trán.

“Hoắc tổng, cuộc hẹn tối nay anh có muốn tôi hủy bỏ giúp anh không?” Lynda quan tâm hỏi. Nguyên một ngày hôm nay, Hoắc Trì Viễn giống như con thoi không ngừng chân bôn ba khắp nơi, đến thời gian để thở cũng không có.

Hoắc Trì Viễn tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại nói:”Không cần. Có hẹn viện sĩ Tần cũng không dễ dàng. Tôi có vài vấn đề muốn nhờ ông ta chỉ bảo.”

“Được. Hoắc tổng, Trịnh Húc vừa mới gọi điện thoại tới, nói rằng mọi việc của đại lý bên Canada đã giải quyết xong.”

“Nói anh ta bay đến đây ngay, nhưng việc còn lại sẽ do anh ta phụ trách. Đặt cho tôi vé máy bay về A thị trong đêm nay” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng phân phó.

“Bay trong đêm nay? Sao anh không nghỉ ngơi một chút…” Lynda kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Sau khi được Tần viện sĩ chỉ bảo một số vấn đề quan trọng về kỹ thuật thì nhanh chóng trở về xưởng tiếp tục thảo luận cùng mọi người và kỹ sư Lưu.” Hoắc Trì Viễn đạm mạc nói. Chút công việc gì cũng có thể giao cho trợ lý làm, nhưng nếu có dính dáng đến phương diện y học anh đều tự tay đam đương. Còn một nguyên nhân mà anh không nói với Lynda, anh đang nhớ nha đầu đang ở nhà kia.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đặt vé máy bay về A thị ngay. Không biết giờ này có thể đặt được hai vé hạng thương gia không.” Lynda lấy di động ra, lên mạng xem lịch bay.

Hoắc Trì Viễn nói:”Cô ở lại B thị trợ giúp cho Trịnh Húc.”

“Được.” Lynda thất vọng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.

Trước kia Hoắc Trì Viễn đi đâu cũng mang cô theo, nhưng hiện tại rõ ràng càng ngày càng xa lánh cô.

“Có cô ở B thị trợ giúp Trịnh Húc, tôi rất yên tâm.” Hoắc Trì Viễn vẫn đang nhắm mắt, thản nhiên nói.

Hốc mắt Lynda có chút ẩm ướt. Đối với anh mà nói, cô chính là một trợ thủ đắc lực.

“Tôi hiểu.” Cô khẽ cắn môi, tự nhủ bản thân phải kiên cường lên. Hoắc Trì Viễn hiện tại đã bị Tề Mẫn Mẫn làm cho tâm trí mê loạn, rồi sẽ có ngày anh tỉnh lại. Anh và Tề Mẫn Mẫn hận thù sâu như biển, sẽ không thể kéo dài lâu được. “Nhẫn “ là lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ.

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy viện sĩ Tần, lập tức khiêm tốn tiến lên phía trước, bắt tay đối phương thật chặt:”Bác Tần, làm phiền bác rồi!”

“Ông nội của cháu là thầy của bác. Phiền toán gì chứ. May ngồi xuống đi!” Viện sĩ Tần nhiệt tình tiếp đón Hoắc Trì Viễn ngồi xuống.

Sau khi Hoắc Trì Viễn ngồi xuống, Lynda lập tức đem tới một chồng tư liệu. Anh mở tư liệu ra, đặt trước mặt viện sĩ Tần:” Bác Tần, bác xem, đây là sản phẩm mẫu của nhóm thiết kế bên cháu, nếu so sánh với sản phẩm nước ngoài cùng loại, có những chỗ tuy đã được chúng cháu cải tiến, nhưng độ linh hoạt vẫn chưa hoàn thiện, cháu hi vọng nó có thể là sản phẩm thân thiện với môi trường….”

Lynda đứng một bên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Trì Viễn đang thảo luận vấn đề kỹ thuật với viện sĩ Tần, trong mắt lộ ra sự mê luyến sâu sắc.

Anh trong lòng cô là nam thần, so với các ngôi sao còn quyến rũ hơn nhiều. Anh hấp dẫn cô không chỉ bởi vẻ anh tuấn bên ngoài, mà còn là khí chất cao quý, học thức uyên bác, và tác phong làm việc nghiêm túc.

Cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào giống như Hoắc Trì Viễn, tài hoa đầy mình.

Khuyết điểm duy nhất của anh chính là rất si tình, rất cố chấp.

Sau khi từ biệt viện sĩ Tần, Hoắc Trì Viễn lập tức lệnh cho lái xe đưa anh ra sân bay. Lynda ngồi bên cạnh anh, nhìn thoáng qua vẻ mặt anh.

“Hoắc tổng, 40 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, sợ sẽ không kịp.”

“Phiền anh đi nhanh một chút, tôi đang rất vội!” Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ ghế của tài xế, lo lắng nói,”Tôi sẽ trả anh gấp đôi.”

Tài xế nghê được sẽ được trả gấp đôi, lập tức lên ga, phóng xe đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi