VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1677

Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn miễn cưỡng nói cười, Trong tim Ninh Hạo giống như bị dao chém qua một nhát.

Cô chỉ nói cô cùng Hoắc Trì Viễn chung nhịp đập, lại không biết rằng anh cũng cùng cô chung nhịp đập.

Anh cảm giác như mình đang mất dần đi oxi rồi!

“Cố tiên sinh, người làm cũng đi về hết rồi. Anh nhớ chăm sóc Tề Mẫn Mẫn cẩn thận nhé.” Vương Giai Tuệ săn sóc nói.

Hoắc Trì Viễn gật đầu: “Các người yên tâm đi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.”

“Tớ sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Mọi người đừng lo lắng cho tớ.” Tề Mẫn Mẫn thật lòng nhìn mọi người.

Hiện tại hung thủ hại chết ba vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô làm sao có thể tự sát đây?

Nếu cô chết rồi, làm sao có thể báo thù cho ba?

“Vậy cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần bi thương quá độ, khiến cho cơ thể bị suy sụp.” Ninh Hạo trước khi rời đi, liền lo lắng không ngừng dặn dò.

Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu: “Lớp trưởng, cậu cứ chuẩn bị xuất ngoại cho thật tốt, không cần lo lắng cho tớ.”

Ninh Hạo nghe được lời Tề Mẫn Mẫn nói, nước mắt chỉ thiếu chút nữa lăn xuống.

Thời điểm Tề Mẫn Mẫn bi thương như thế vẫn không quên được chuyện anh sẽ đi du học.

Bạn bè như vậy, cho dù không thể làm người yêu của nhau, cũng đáng rồi.

Nói lời tạm biệt, Ninh Hạo liền cắn răng quay đầu rời đi, một cái liếc mắt quay đầu cũng không dám.

Tạm biệt!

Người tớ yêu!

Về sau sẽ chỉ còn là người xa lạ!

Hoắc Trì Viễn nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Ninh Hạo, không nắm chặt tay.

Anh không thể không thừa nhận, anh rất thưởng thức Ninh Hạo.

“Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm từ sớm đến giờ còn chưa được hạt cơm nào vào bụng, anh nhớ khuyên cô ấy ăn cơm nhé.” Vương Giai Tuệ trước khi rời đi, còn lo lắng không quên dặn dò Hoắc Trì Viễn.

“Không phải nói về sau liền là người một nhà sao?” Hoắc Trì Viễn hơi hất mày, “Gọi anh cả!”

Vương Giai Tuệ có chút khó xử há miệng thở dố.c: “Anh… Anh cả…”

Muốn cô gọi người ở địa vị cao không thể với tới này là anh cả, cô thật có chút không thích ứng nổi.

Anh trai của Hoắc Nhiên cũng sẽ giống như anh trai của cô.

Hoắc Trì Viễn tìm cơ hội khuyên Tề Mẫn Mẫn ăn cơm, nhưng cô vẫn lấy chuyện không có khẩu vị để từ chối.

Gần đến lúc ăn cơm tối, Hoắc Trì Viễn không để cho Tề Mẫn Mẫn tuyệt thực nữa, cường hãn ôm cô về phía nhà ăn, đút cháo cho cô.

“Em ăn không vào.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu. Nghĩ đến ba, trong hốc mắt của cô lại đầy nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi