VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1684

“Bởi vì anh vĩnh viễn cũng sẽ là làn sóng mới. Sóng sau chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.” Hoắc Nhiên không kềm chế được cười to.

“Chịu thua anh! “Đẩy không ngã”Tiên sinh.” Vương Giai Tuệ khoa trương lắc đầu.

” Đẩy không ngã tiên sinh?” Tề Mẫn Mẫn nhìn hai người, ôm bụng cười to.

Hai người bọn họ thật sự là quá buồn cười rồi.

Hoắc Trì Viễn ngồi trong phòng khách xem tài liệu, vừa đọc vừa ghi chú lại rồi ánh mắt lại nhìn ra phía cửa.

Tề Mẫn Mẫn và mấy người Hoắc Nhiên ra ngoài từ sáng, bây giờ cũng nên về rồi mới đúng.

“Cố tiên sinh, cậu có muốn ăn trước hay không? Có lẽ Tiểu Nhiễm và mấy người Hoắc Nhiên đã ăn rồi!” Dì Lưu quan tâm hỏi han.

“Chờ thêm một lúc nữa đi!” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt trả lời.

Dì Lưu đi ra ngoài.

Lại thêm nửa tiếng nữa, ngoài cửa vang lên tiếng xe.

Hoắc Trì Viễn để tài liệu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Tề Mẫn Mẫn xuống xe đã thấy Hoắc Trì Viễn mặc bộ đồ ở nhà màu đen, lập tức đi đến nhào vào lòng anh.

“Xem ra hôm nay rất vui?” Hoắc Trì Viễn cười nhẹ, khẽ hỏi.

Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Khiến anh lo lắng rồi!”

“Em vui vẻ là tốt rồi!” Hoắc Trì Viễn khẽ vỗ lên mái tóc của Tề Mẫn Mẫn.

Hoắc Nhiên ló đầu từ ghế lái, lớn tiếng cười nói: “Anh à, giữa trưa nay tụi em ăn Ma Lạt Thang. Nếu chị dâu nhỏ đau dạ dày thì anh nhớ phải đưa chị ấy đi khám đó. Em không phải là bác sĩ khoa nội nên không giúp được!”

“Thằng nhóc chết tiệt này!” Hoắc Trì Viễn cười nói, “Hôm nay cảm ơn cậu!”

“Bà xã anh vui thì bà xã em cũng vui mà!” Hoắc Nhiên cười nói, “Em đi đây!”

Nói xong, Hoắc Nhiên lái xe rời đi.

Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt thự.

“Tề Mẫn Mẫn, cơm chiều ăn rồi sao?” Dì Lưu chào đón, quan tâm hỏi cô.

“Đã ăn rồi ạ!” Tề Mẫn Mẫn giãy giụa, xấu hổ trả lời.

“Tiên sinh sợ con không ăn cơm chiều nên vẫn chờ đó!”

Dì Lưu nói vậy khiến Tề Mẫn Mẫn cảm thấy áy náy không thôi.

Cô quay đầu, hờn dỗi cong môi lên, “Dạ dày anh không tốt, sao không ăn cơm đúng giờ chứ? Đã sắp 10 giờ đêm rồi, sao dạ dày anh chịu được chứ?”

“Thói quen rồi! Trước kia, có những lúc bận rộn ba ngày không ăn cơm cũng không thấy đói!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng trả lời.

“Bà nội quản gia, bà hâm nóng cơm lại giùm con ạ!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn. “Em sẽ giám sát anh!”

“Em định đút cơm cho anh sao?” Hoắc Trì Viễn mị hoặc cười hỏi.

“Cái này…..có thể!” Tề Mẫn Mẫn nhón chân, cười trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi