VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1742

Bác chính là người duy nhất mà cô có thêr tìm đến.

Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là ba, không có cách nào cưng chiều cô giống như ba.

Bi thương tràn ngập trái tim cô.

“Ba săn được một con chim trĩ. Đi, xuống núi ăn cơm.” Trác Liệt dắt tay Tề Mẫn Mẫn, như một người anh trai bảo vệ cho người em gái, che chở cho cô xuống núi.

Ba của Trác Liệt vừa thấy Tề Mẫn Mẫn, lập tức hào sangr cười nghênh tiến lên: “Tề Mẫn Mẫn đã trở về? Bác gái cháu hầm gà cho cháu đấy.”

“Bác ấy lại khách khí rồi.” Tề Mẫn Mẫn nói.

Bác Ngạn nhíu mày, bất mãn kháng nghị: “Đứa nhỏ này, người một nhà không nói như thế.”

“Vâng, cháu không hề nói cảm ơn.” Tề Mẫn Mẫn cười.

Nhìn thấy cô cười, TRác Liệt thở phào nhẹ nhõm.

Tề Mẫn Mẫn trở về mấy ngày nay, vẫn không cười qua, có cũng chỉ có lệ.

Có lẽ có một ngày, cô có thể quên đi nỗi đau mất ba và ly hôn.

Bác Ngạn mang canh gà đã hầm xong đi ra, cười gọi cô: “Tề Mẫn Mẫn, mau tới nếm thử.”

Tề Mẫn Mẫn còn chưa mở miệng, Trác Liệt liền chạy tới, khom lưng dùng sức hít vào: “Thơm quá.”

“Không có phần của con.”Bác Ngạn đánh vào tay của con trai, cười nói.

“Tề Mẫn Mẫn, anh bị thất sủng rồi.” Trác Liệt gãi đầu, hắc hắc cười.

“Không sao, em chiều anh.” Tề Mẫn Mẫn gắp miếng gà đặt vào trong bát của Trác Liệt: “Anh họ, nếm xem có thơm không.”

Trác Liệt cầm thịt gà lên, vừa gặm vừa nói: “Có MỘT EM gái thật tốt.”

“Nhưng là. Sau này con phải bảo vệ em gái cho tốt.” Bác trai căn dặn con trai.

Tề Mẫn Mẫn đã bị nhiều thương tổn như thế, suy nghĩ một chút sẽ thấy rất đáng thương.

Sau này gánh nặng bảo vệ cô sẽ thuốcj về nhà bọn họ

Những ngày ở trên núi quả nhiên là thoải mái, chỉ có điều Tề Mẫn Mẫn vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại không vui.

Cô không cách nào có thể vui vẻ trở lại.

Vì không muốn để cho nhà cậu phải lo lắng mà cô vẫn đang miễn cưỡng tươi cười.

“Mợ, cái này phải khâu như thế nào ạ?” Tề Mẫn Mẫn tay cầm một bộ quần áo cùng một cây kim hỏi. Buổi sáng lúc lên núi, váy cô không cẩn thận bị cành cây xẻ rách, cô lại chỉ có mang theo hai bộ quần áo, nếu không khâu lại, cô liền không có quần áo để mặc rồi.

“Cháu phải xuyên chỉ vào kim thì mới khâu được.” Bác Ngạn cười lấy cây kim trong tay Tề Mẫn Mẫn, tìm sợi chỉ có màu sắc giống với y phục của cô rồi mới xỏ chỉ vào, bắt đầu dạy cô như thế nào để khâu quần áo.

“Mợ thật lợi hại. Vết rách cũng gần như là được khâu lại nguyên vẹn rồi.” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Bác Ngạn xe chỉ luồn kim.

Từ nhỏ cô đã được ba nuôi dậy tựa như:” công chúa”, cho tới bây giờ cũng chưa từng cầm qua cây kim, cho nên nhìn thấy bộ dáng mợ may quần áo, cô vô cùng kinh ngạc.

“Cháu- cái nha đầu này! Miệng thực ngọt.”Bác Ngạn chất phác nở nụ cười.”Loại thêu thùa thô ráp này, trong tộc của chúng ta phàm là con gái đều làm được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi