VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

 

Chương 1772

Xa xa, có thể nhìn được một bóng người mơ hồ.

Anh chua xót nở nụ cười một cái.

Anh vậy mà ảo tượng trong đó có cô.

Uống cạn rượu đỏ chỉ trong một hơi, anh nâng chén rượu đến trên bàn, nằm trên giường lớn, cảm nhận trái tim cô độc của mình.

Thói quen ôm Tề Mẫn Mẫn đi ngủ, không có cô, giường trở nên vô cùng lớn, khiến anh cảm thấy trống rỗng.

Rốt cuộc anh không nhớ nổi đến Tưởng Y Nhiên, trong đầu chỉ có cô.

Anh nhớ cô, nhớ đến xương cốt đều đau đớn.

Ngày mai, anh có thể tham lam nhìn cô thêm vài lần rồi.

Ngày mai…

Khóe môi của anh lặng lẽ nhếch lên, mang theo chờ đợi đi vào giấc ngủ.

Tề Mẫn Mẫn ngồi một đêm ở cửa hàng Hamburg, không biết đã gọi bao nhiêu ly cà phê.

Ngày hôm sau, cô đột nhiên nhớ tới tiệc đính hôn của Giai Tuệ, liền lập tức cầm bóp tiền đi tính tiền.

“5O8 đồng, Cảm ơn!”

“508 đồng?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.

Cô vậy mà đã bất tri bất giác tiêu phí nhiều tiền bạc như thế.

Cô vội cúi đầu tìm kiếm ví tiền, mãi đến khi lôi hết cả tiền xu ra đếm, cũng chỉ hơn hai trăm đồng.

Vẻ mặt người phục vụ khinh bỉ nhìn cô.

“Tôi không phải không có tiền, cô tư từ.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Giai Tuệ.

“Tề Mẫn Mẫn, sao thế?” Dường như Vương Giai Tuệ vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi han.

“Giai Tuệ, mình… mình…” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cắn môi, không biết nói thế nào. Cô chưa từng phải mở miệng vay tiền người khác, không biết vay tiền lại xấu hổ như thế.

“Cậu làm sao thế, nói cho mình biết.” Vương Giai Tuệ thức dậy, khẩn trương hỏi han.

“Mình… mình ăn cơm… không mang theo tiền. Cậu có thể cho mình mượn tiền không?” Tề Mẫn Mẫn nói xong, không yên cắn môi.

“Cậu ở đâu? Mình đi qua?” Vương Giai Tuệ lo lắng hỏi.

“Mình ở đây… ở đây…” Tề Mẫn Mẫn nhìn biệt thự đối diện, nói không nên lời. Nếu nói ra cô ở đâu, sợ Vương Giai Tuệ đoán được cái gì.

Cô không muốn cho người ta biết cô vẫn yêu Hoắc Trì Viễn.

“Tề Mẫn Mẫn, cậu ở đâu? Nói cho mình biết.”

Nghe được Vương Giai Tuệ thúc giục, Tề Mẫn Mẫn luống cuống, cô lập tức cúp điện thoại, bối rối ngồi vào trong ghế tựa.

“Rốt cuộc là cô có tiền không?” Người phục vụ bất mãn liếc Tề Mẫn Mẫn.

“Đợi một chút, từ từ… tôi… tôi nghĩ cách.” Tề Mẫn Mẫn khóc nức nở trả lời.

Ngoài Giai Tuệ, cô không biết còn có thể tìm ai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi