VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 214

“Đàn ông như cậu đúng là trọng sắc khinh bạn!”

“Cậu cũng là đàn ông đó.” Y tá trưởng không quên nói móc đối phương.

Thấy gương mặt của người trung niên kia biến sang sắc đỏ, Tề Mẫn Mẫn không khỏi cười rộ lên thoải mái:”Chú, tôi đùa đấy.”

Cô phát hiện ra bạn học của Hoắc Trì Viễn đều rất thú vị, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng là người nghiêm túc lạnh nhạt như Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn dường như đã quên đi tức giận, thì mới lặng lẽ thở phào, bàn tay bên dưới bàn nhéo lòng bàn tay Tề Mẫn Mẫn một chút:”Nha đầu, anh…”

“Em muốn ăn tôm!” Tề Mẫn Mẫn không cho Hoắc Trì Viễn cơ hội giải thích, chỉ vào đĩa tôm nói.

Hoắc Trì Viễn đành phải buông bàn tay Tề Mẫn Mẫn ra, trầm mặc bóc tôm cho cô.

Tề Mẫn Mẫn trước mặt Hoắc Trì Viễn bắt đầu nghịch điện thoại. Cô vừa mở video call ra thì lập tức có cuộc gọi đến, liền mở ra. Nhận ra đó là từ lớp trưởng, cô lập tức tươi tỉnh. Lúc nói chuyện còn cười khanh khách.

“Đang nói chuyện phiếm với ai vậy?” Hoắc Trì Viễn giống như vô tình hỏi.

“Ninh Hạo!” Tề Mẫn Mẫn cô tình bày ra vẻ mặt vui vẻ, dùng nụ cười rực rỡ hung hăng đâm vào tim Hoắc Trì Viễn.”Cậu ấy hỏi em dịp quốc khánh đi chơi chỗ nào rồi, em nói cho cậu ấy biết em đi Thụy Sĩ trượt tuyết. Cậu ấy nói cậu ấy cũng không đi Hải Nam mà muốn đến Thụy Sĩ với em.

Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt hỏi:”Em đồng ý rồi?”

“Đúng vậy!” Tề Mẫn Mẫn cố ý gật đầu, thực ra tên đầy tớ này của cô vốn không hề nói ra câu đó, chỉ có hàn huyên tán gẫu chuyện ở đại hội thể dục thể thao, sau đó nói cho Ninh Hạo biết cô không thể đến Hải Nam, Ninh Hạo dù có chút tiếc nuối nhưng không hề trách cứ cô, chỉ chúc cô đi chơi vui vẻ. Cô cố tình kích Hoắc Trì Viễn cho anh thấy cô cũng có người theo đuổi! Nếu anh không mau chóng giải quyết hết đám oanh oanh yến yến bên người đi, cô sẽ không cần anh nữa!

“Không cho đi!” Cố Mac lập tức lạnh lùng nói. Vừa nghĩ đến cái tên thanh mai trúc mã còn xinh hơn cả con gái của Tề Mẫn Mẫn, trong lòng lại không thoải mái. Anh muốn bước vào thế giới của hai người chứ không muốn trở thành bóng đèn.

“Như vậy sao được? Em đã thất hứa một lần rồi, không thể thất hứa lần thứ hai. Anh không thể làm cho em béo vì nuốt lời được! Em muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nghiêm chỉnh phản đối.

“Quốc khánh phải tăng ca!” Hoắc Trì Viễn bá đạo trả lời.

” Anh tăng ca. Em tìm lớp trưởng đi cùng.” Tề Mẫn Mẫn ngọt ngào cười, quan sát phản ứng của Hoắc Trì Viễn.

” Em dám”. Hoắc Trì Viễn không hờn không giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.

” Em thế nào mà không dám? Em cùng lắm sẽ không ôm hôn môi.” Tề Mẫn Mẫn thì thầm giọng phản đối chỉ có Hoắc Trì Viễn nghe được.

” Không có lần sau.” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ nhìn Tề Mẫn Mẫn, muốn giải thích, nhưng ở đây có nhiều đồng nghiệp cũ như vậy, nên không nói ” Nghe không hiểu”. Tề Mẫn Mẫn căng thẳng, lạnh lùng đáp lại.

Hoắc Trì Viễn đem tôm đã bóc xong đúc cho Tề Mẫn Mẫn: ” Há miệng!”.

Tề Mẫn Mẫn không muốn, nhưng không từ chối lập tức há miệng, đem tôm vào miệng: ” Ăn ngon! Muốn ăn nữa!”.

Hoắc Trì Viễn nuông chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn, tiếp tục bóc tôm cho cô.

Đúng lúc Ưng Mẫn và Bác sĩ Lưu đi vào, nhìn thấy cảnh này, tâm tình của Ưng Mẫn hạ xuống, không nhìn Hoắc Trì Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi