VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 217

Đi ra khỏi KTV, Tề Mẫn Mẫn thở phì phì nhéo vào thắt lưng Hoắc Trì Viễn. Anh vừa hù cô sợ muốn chết! “Chơi vui lắm sao?”

Hoắc Trì Viễn ngay cả nhăn mặt cũng chả buồn nhăn, chỉ cười cười không nói.

“Tại anh làm em sợ!” Tề Mẫn Mẫn tiếp tục nhéo thắt lưng Hoắc Trì Viễn, hung hăng cấu véo cơ bụng rắn chắc của anh.

Hoắc Trì Viễn bị véo đau tựa vào vai Tề Mẫn Mẫn, hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô:”Nha đầu, anh say mất rồi.”

“Lừa được ai chứ?” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, thở phì phò đi về phía chiếc Maybach. Vừa rồi lúc hít đất vẫn còn rất tỉnh táo, làm sao lại say trong chốc lát được? Đàn ông to lớn như vậy, muốn làm nũng cô sao?

Hoắc Trì Viễn đuổi theo, ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn từ phía sau:” Nha đầu, anh thực sự uống nhiều quá. Không tin em ngửi xem, toàn là mùi rượu.

Nói cong anh liền hôn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn lập tức đưa tay che miệng Hoắc Trì Viễn tức giận nói:”Về nhà đánh răng súc miệng hai trăm lần rồi mới được hôn em!”

“Em muốn độc chết anh sao?” Hoắc Trì Viễn kinh ngạc há hốc mồm.

“Bẩn!” Tề Mẫn Mẫn phụng phịu, oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

Nhớ đến cái miệng kia vừa bị người phụ nữ khác hôn, trong bụng cô lại sôi lên.

“Ưng Mẫn rất đúng mực, anh không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên hôn anh. Nha đầu, em cũng nhìn thấy anh đẩy cô ấy ra còn gì.” Hoắc Trì Viễn oan ức chớp chớp mắt.

“Đừng bảo với em là anh không biết cô ta yêu anh.” Tề Mẫn Mẫn mất hứng hừ một tiếng.

“Anh biết, nhưng anh cho đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ đáp lại.” Hoắc Trì Viễn nghiêng người nghiêm túc nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Anh đối với cô ấy không giống như Lynda. Anh cho cô ta cơ hội ôm anh.” Tề Mẫn Mẫn ghen tị chu mỏ lên, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Thái độ của Hoắc Trì Viễn dành cho Ưng Mẫn không giống những người khác, cô có thể nhìn ra.

“Đó chỉ là cái ôm của một người em gái thôi.” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc giải thích.”Cha cô ấy làm việc dưới quyền của chú anh, chú từng dặn anh phải chăm sóc cho cô ấy rất nhiều lần. Cũng chỉ có vậy thôi.”

“Không chăm sóc đến trên giường đấy chứ?” Tề Mẫn Mẫn xoay người bất mãn hỏi.

“Không có! Anh thề.” Hoắc Trì Viễn giơ tay lên trời thề thốt.

“Tôi nhìn cũng không có sai! Anh ước người ta mãi ôm anh không buông tay chứ gì?” Tề Mẫn Mẫn buồn bực cắn môi. Cô chưa bao giờ coi Lynda là đối thủ, bởi vì Hoắc Trì Viễn không cần cô ta, nhưng Ưng Mẫn thì khác, Hoắc Trì Viễn thực sự quan tâm đến cô, vượt qua cả tình bạn bình thường.

“Nếu em nghĩ như vậy anh cũng chẳng biết nói gì hơn.” Hoắc Trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra lạnh lùng nói. Anh và Ưng Mẫn quen biết nhau cũng sáu bảy năm rồi, nếu phát sinh chuyện gì thì còn phải đợi đến tận bây giờ sao?

Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt, trong lòng tức giận, mở cửa xe an vị trên ghế lái phụ.

Hoắc Trì Viễn nhếch môi một chút, lạnh lùng lên xe, khởi động máy rồi phóng đi.

Toàn bộ hành trình hai người không nói chuyện, trong xe an tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở.

“Phía trước hình như có cảnh sát!” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy ở xa ven đường có cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, lập tức nhắc nhở anh.

Hoắc Trì Viễn dùng lực đánh tay lái, quay xe lại. Tuy anh rất quen với đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nhưng bị tra ra là đang điều khiển xe lúc uống rượu cũng là chuyện mất mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi