VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 229

“Em nói tiếp đi!” Hoắc Trì Viễn không trả lời, xoay câu chuyện về phía Tề Mẫn Mẫn.

“Em cũng không phải con giun trong bụng anh!” Tề Mẫn Mẫn đoạt lấy bút chì, bắt đầu làm bài, không thèm ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.

Hoắc Trì Viễn áp vào lưng Tề Mẫn Mẫn, ôm chặt hông cô, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô:”Không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến. Sợ nếu kệ em sẽ không bao giờ để ý đến em nữa.’ Nghe thấy anh giải thích, Tề Mẫn Mẫn xì một tiếng cười rộ lên:”Chú, anh cứ nói thẳng là anh không thể rời xa em thì có chết đâu.”

“Vậy mà em cũng nghĩ được sao?” Hoắc Trì Viễn dùng sức xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, nghiêm mặt nói.

Sống trên đời ba mươi năm nay, lần đầu tiên anh không biết phải chăm sóc một cô gái như thế nào. Hận, sợ làm tổn thương cô, chiều chuộng, sợ hơi quá, yêu, anh càng không dám động vào thứ cảm tình ấy.

Lúc này, có người gõ cửa. Hoắc Trì Viễn nhanh chóng buông Tề Mẫn Mẫn ra, dựa lưng vào sô pha hô:”Vào đi.”

“Giám đốc, anh bảo tôi đi mua Haagen Dazs.” Một nữ thư ký đi tới, để Haagen Dazs lên bàn, rồi tự giác đi ra ngoài.

Tề Mẫn Mẫn nhìn cốc kem rực rỡ màu sắc, lập tức thèm muốn chảy nước miếng. Cô buông bút, trực tiếp ngồi vào bàn trà, sau đó cầm lấy thìa nhỏ xúc lên một miếng kem, bỏ vào miệng.

Hoắc Trì Viễn lấy tay va chạm bên ngoài áo của cô, cau mày kéo lấy thìa trong tay cô, lạnh lùng nói: “Qúa lạnh!”

“Một lúc liền không thể ăn rồi.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

Hoắc Trì Viễn bỏ kem vào trong miệng, sau đó kéo cô qua, hôn lên môi cô. Sau khi anh đẩy nước kem vào trong môi cô, âm thanh khàn khàn nói: “Ăn ngon không?”

“Đều là nước miếng của anh.” Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt, không chịu thừa nhận.

Anh có thể ghê tởm hơn được không, không, không thể lãng mạn một chút sao?

“Rất nhiều người muốn ăn cũng không được, em lại dám chê?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.

“Không dám!” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng lắc đầu: “Cái kia, còn lại không làm phiền anh nữa.”

“Không thể lại ăn.” Hoắc Trì Viễn cầm Haagen-Dazs lên, không chút do dự ném vào thùng rác.

“Haagen Daz của em!” Tề Mẫn Mẫn tiếc nuối chu miệng nhỏ.

“Em đồng ý với anh là chỉ ăn một miếng nhỏ.” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, âm thanh trầm thấp nói.

“Nhiều một miếng thì sẽ chết à? Anh cũng quá cứng nhắc rồi!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

“Em thể hàn, tối kỵ không được ăn kem.” Hoắc Trì Viễn nhẹ giọng hống cô.

“Người ta chỉ ăn được nước miếng của anh, hương vị bơ cũng chưa nếm được anh đã ném đi.” Tề Mẫn Mẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Chờ sức khỏe em tốt lên, anh mua cho em một tủ lạnh Haagen-Dáz.”

“Không được nuốt lời!” Tề Mẫn Mẫn vươn ra ngón út, thật sự nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Đánh dấu!” Hoắc Trì Viễn kéo ngón út của Tề Mẫn Mẫn, ngón cái ấn lên ngón cái của cô: “Đừng nói một tủ lạnh, em muốn một đoàn tàu anh cũng mua cho em.”

Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới vui vẻ ra mặt.

Tề Lạc ngồi đối diện Ninh Hạo, cười ngọt ngào nói: “Anh Ninh Hạo, anh đừng lo lắng, sau khi ăm ăn cơm xong thì gọi điện thoại cho chị em. Chị ấy không thể gạt em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi