VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



Trong sân bay, Lynda nắm chặt lấy di động vừa bị cắt đứt, kinh ngạc há miệng thở dốc: “Trịnh Húc, tổng giám đốc bị làm sao thế? Lần đầu tiên anh ta không để ý đến chuyện thành bại.

Anh ta để hai chúng ta tự lo.

Chúng ta làm sao có thể?”
“Vừa mới kết hôn.

Về sau cô sẽ từ từ thích ứng.” Trịnh Húc bình tĩnh nhìn thoáng qua Lynda giỏi giang gợi cảm.
“Vừa mới kết hôn? Anh có ý gì?” Lynda nghe được Trịnh Húc nói, lập tức bắt đầu khẩn trương.
“Ngày mai truyền thông sẽ viết về chuyện kết hôn của tổng giám đốc.


Đến lúc đó cô sẽ biết.”
Trình Húc cũng không giải thích về hôn nhân của Hoắc Trì Viễn, bởi vì anh cũng chưa rõ ràng chuyện lúc đó của Hoắc Trì Viễn và cô bé kia.
Trong ấn tượng của anh, Hoắc Trì Viễn vẫn là người đàn ông rất lạnh lùng, ngoài công việc, chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, một lần, anh cũng tin vào lời đồn bên ngoài, hoài nghi Hoắc Trì Viễn bị lệch lạc khuynh hướng tình dục.

Nhưng là sau chuyện hôm qua, Hoắc Trì Viễn lại gặm sạch sẽ cô bé đó từ trong ra ngoài, mà còn có vẻ vô cùng nóng nảy, trên cổ cô bé đó đầy những vết hôn.

Anh liền xác định Khuynh hướng tình dục của Hoắc Trì Viễn là bình thường.

chỉ là bình thường anh ta tự tạo áp lực cho mình mà thôi.
Chuyện này anh cũng không rõ, người giống như Hoắc Trì Viễn có rất nhiều tiền, có địa vị, vì sao lại từ chối phụ nữ theo đuổi mình, tự tạo áp lực cho mình.
Anh cũng không hiểu, vì sao Hoắc tổng lại đi xa với Tề Mẫn Mẫn như vậy.
Chẳng lẽ Hoắc Trì Viễn đặc biệt thích loại nữ sinh thanh thuần?
Anh lại nhìn thoảng qua đôi môi đỏ mọng của Lynda, nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia, rốt cuộc xác định, nữ thần gợi cảm này đã bị một tiểu nha đầu đánh bại rồi.

Cùng làm việc nhiều năm như vậy, anh rất hiểu tâm tư của Lynda.

Nhưng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Không biết khi Lynda nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn sẽ có vẻ mặt gì.


Không cam chịu bị thua đi?
“Anh nói là Hoắc tổng kết hôn rồi hả?” Lynda không thể tin được thét chói tai, mỗi ngày cô đều chăm chú nhìn chằm chằm Hoắc Trì Viễn, đuổi đi tất cả ruồi muỗi bọ chét bên cạnh anh, ngay cả một em gái châm trà bởi vì nhìn Hoắc Trì Viễn quá nhiều cũng bị cô đuổi việc rồi, cô phòng bị toàn bộ những người phụ nữ để ý đến Hoắc Trì Viễn như vậy, lại không nghĩ rằng Hoắc Trì Viễn dưới tình hình như thế mà đã kết hôn rồi.

“Cô dâu là ai? Sao tôi không nghe thấy anh ấy nói là muốn kết hôn?”
“Việc riêng của Hoắc tổng, chúng ta làm trợ lý không nên nhiều chuyện.” Trịnh Húc nhìn thoáng qua Lynda, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
“Sao anh ấy có thể không nói gì liền kết hôn rồi?” Lynda cắn môi, trong mắt tràn ngập thất bại: “Trịnh Húc, tôi…tôi đi tìm Hoắc tổng.”
“Tôi tin cô không phải người không biết phân biệt công tư.” Trịnh Húc cầm lấy cặp tài liệu, đứng dậy nói: “Đi thôi, kiểm an rồi.”
Lynda không tình nguyện nhấc hành lý lên, đi theo đằng sau Trịnh Húc, kiểm an, lên máy bay.

Mãi đến khi máy bay cất cánh, cô một mực xuất thần.
Trịnh Húc lắc đầu, không nói gì, cúi đầu nghiên cứu văn kiện trên tay.

Chuyện tình cảm ai cũng không nên nhúng tay vào.


Khuyên cũng vô dụng, đã là đồng nghiệp với Lynda nhiều năm,anh biết rõ đây là một người phụ nữ rất giỏi giang, lý tính, bao nhiêu khó khăn đều có thể giải quyết, nhưng sự gợi cảm của cô lại không có tác dụng trước mặt Hoắc tổng.

Hoắc tổng vốn không nghĩ cô là phụ nữ, mà cô vẫn không tự nghĩ ra được.
Đúng thời gian nhưng lại yêu sai người, nhất định là một loại tiếc nuối.
Chỉ hy vọng cô có thể sớm nhìn ra một chút, không cần khăng khăng giữ lấy.
“Anh từng gặp qua cô ấy sao?” Đột nhiên Lynda nhìn về phía Trịnh Húc, mở miệng hỏi.
Trịnh Húc sửng sốt một chút, ý thức được cô hỏi đến ai, gật đầu với cô một cái: “Một lần.”
“Anh gặp qua rồi? Vì sao không nói cho tôi biết?” Trong mắt Lynda tỏa ra phẫn nộ.
“Buổi sáng hôm nay, tôi không thấy việc này cần phải báo cáo với cô.” Trịnh Húc thật sự nhìn thoáng qua Lynda.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi